Text Practice Mode
tiếng việt không dấu câu 9
created Mar 30th, 04:13 by Tùy Phong
0
747 words
2 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Thương chồng em phải thay chồng
Thay chồng đi đắp đê công suốt ngày
Suốt ngày em lội dưới lầy
Lùa bùn vác đất đắp dày đường cao
Bụng em không hạt cơm nào
Củ chuối em đào ăn với hổng xanh
Trời ơi mưa gió còn hành
Áo chiếu tan tành em rét buốt xương
Thầy cai ông xếp không thương
Ròi bò còn vụt còn tương lên đầu
Chém cha ba đứa đánh phu
Choa đói choa rét bay thù gì choa
Bay coi tây nhật là cha
Sướng chi bay hại nước nhà bà con
Liệu hồn bỏ thói du côn
Bằng không đòn trả lại đòng cho coi
vội vàng
tôi muốn tắt nắng đi
cho màu đừng nhạt mất
tôi muốn buộc gió lại
cho hương đừng bay đi
của ong bướm này đây tuần trăng mật
này đây hoa đồng nội xanh rì
này đây của lá của cành tơ phơ phất
của yến anh này đây khúc tình si
và này đây ánh sáng chớp hàng mi
mỗi sáng sớm thần vui hằng gõ cửa
tháng giêng ngon như một cặp môi gần
tôi sung sướng nhưng vội vàng một nửa
tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân
xuân đang tới nghĩa là xuân đang qua
xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già
mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất
lòng tôi rộng nhưng lượng trời cứ chật
không cho dài thời trẻ của nhân guan
nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn
nếu đến nữa không phải rằng gặp lại
còn trời đất nhưng chẳng còn tôi mãi
nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời
mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi
khắp sông núi vẫn than thầm tiễn biệt
cơn gió xinh thì thào trong lá biếc
phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi
chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi
phải chang sợ độ phai tàn sắp sửa
chẳng bao giờ ôi chẳng bao giờ nữa
mau đi thôi mùa chưa ngả chiều hôm
ta muốn ôm
cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn
ta mướn riết mây đưa và gió lượn
ta muốn say cánh bướm với tình yêu
ta muốn thâu trong một cái hôn chiều
và non nước và cây và cỏ rạng
cho chếnh choáng mùi thơm cho đã đầy ánh sáng
cho no nê thanh sắc của thời tươi
hỡi xuân nồng ta muốn cắn vào ngươi
đồng chí
quê hương anh nước mặn đồng chua
làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá
anh với tôi đôi người xa lạ
tự phương trời chẳng hẹn quen nhau
súng bên súng đầu sát bên đầu
đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ
đồng chí
ruộng nương anh gửi bạn thân cày
gian nhà không mặc kệ gió lung lay
giếng nước gốc đa nhớ người ra lính
anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh
sốt run người vầng chán ướt mồ hôi
áo anh rách vai
quần tôi có vài mảnh vá
miệng cười buốt giá
chân không giày
thương nhau tay nắm lấy bàn tay
đêm nay rừng hoang sương muối
đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới
đầu súng trăng treo
từ ấy
từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
mặt trời chân lý chói qua tim
hồn tôi là một vườn hoa lá
rất đậm hương và rộn tiếng chim
tôi buộc lòng tôi với mọi người
để tình trang trải với trăm nơi
để hồn tôi với bao hồn khổ
gần gũi nhau thêm mạnh khối đời
tôi đã là con của vạn nhà
là em của vạn kiếp phôi pha
là anh của vạn đầu em nhỏ
không áo cơm cù bất cù bơ
ánh trăng
hồi nhỏ sống với đồng
với sông rồi với bể
hồi chiến tranh ở rừng
vầng trăng thành tri kỷ
trần trụi với thiên nhiên
hồn nhiên như cây cỏ
ngỡ không bao giờ quên
cái vầng trăng tình nghĩa
từ hồi về thành phố
quen ánh điện cửa gương
vầng trăng đi qua ngõ
như người dưng qua đường
thình lình đèn điện tắt
phòng buyn-đinh tối om
vội bật tung cửa sổ
đột ngột vầng trăng tròn
ngửa mặt lên nhìn mặt
có cái gì rưng rưng
như là đồng là bể
như là sông là rừng
trăng cứ tròn vành vạnh
kể chi người vô tình
ánh trăng im phăng phắc
đủ cho ta giật mình
Thay chồng đi đắp đê công suốt ngày
Suốt ngày em lội dưới lầy
Lùa bùn vác đất đắp dày đường cao
Bụng em không hạt cơm nào
Củ chuối em đào ăn với hổng xanh
Trời ơi mưa gió còn hành
Áo chiếu tan tành em rét buốt xương
Thầy cai ông xếp không thương
Ròi bò còn vụt còn tương lên đầu
Chém cha ba đứa đánh phu
Choa đói choa rét bay thù gì choa
Bay coi tây nhật là cha
Sướng chi bay hại nước nhà bà con
Liệu hồn bỏ thói du côn
Bằng không đòn trả lại đòng cho coi
vội vàng
tôi muốn tắt nắng đi
cho màu đừng nhạt mất
tôi muốn buộc gió lại
cho hương đừng bay đi
của ong bướm này đây tuần trăng mật
này đây hoa đồng nội xanh rì
này đây của lá của cành tơ phơ phất
của yến anh này đây khúc tình si
và này đây ánh sáng chớp hàng mi
mỗi sáng sớm thần vui hằng gõ cửa
tháng giêng ngon như một cặp môi gần
tôi sung sướng nhưng vội vàng một nửa
tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân
xuân đang tới nghĩa là xuân đang qua
xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già
mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất
lòng tôi rộng nhưng lượng trời cứ chật
không cho dài thời trẻ của nhân guan
nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn
nếu đến nữa không phải rằng gặp lại
còn trời đất nhưng chẳng còn tôi mãi
nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời
mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi
khắp sông núi vẫn than thầm tiễn biệt
cơn gió xinh thì thào trong lá biếc
phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi
chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi
phải chang sợ độ phai tàn sắp sửa
chẳng bao giờ ôi chẳng bao giờ nữa
mau đi thôi mùa chưa ngả chiều hôm
ta muốn ôm
cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn
ta mướn riết mây đưa và gió lượn
ta muốn say cánh bướm với tình yêu
ta muốn thâu trong một cái hôn chiều
và non nước và cây và cỏ rạng
cho chếnh choáng mùi thơm cho đã đầy ánh sáng
cho no nê thanh sắc của thời tươi
hỡi xuân nồng ta muốn cắn vào ngươi
đồng chí
quê hương anh nước mặn đồng chua
làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá
anh với tôi đôi người xa lạ
tự phương trời chẳng hẹn quen nhau
súng bên súng đầu sát bên đầu
đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ
đồng chí
ruộng nương anh gửi bạn thân cày
gian nhà không mặc kệ gió lung lay
giếng nước gốc đa nhớ người ra lính
anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh
sốt run người vầng chán ướt mồ hôi
áo anh rách vai
quần tôi có vài mảnh vá
miệng cười buốt giá
chân không giày
thương nhau tay nắm lấy bàn tay
đêm nay rừng hoang sương muối
đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới
đầu súng trăng treo
từ ấy
từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
mặt trời chân lý chói qua tim
hồn tôi là một vườn hoa lá
rất đậm hương và rộn tiếng chim
tôi buộc lòng tôi với mọi người
để tình trang trải với trăm nơi
để hồn tôi với bao hồn khổ
gần gũi nhau thêm mạnh khối đời
tôi đã là con của vạn nhà
là em của vạn kiếp phôi pha
là anh của vạn đầu em nhỏ
không áo cơm cù bất cù bơ
ánh trăng
hồi nhỏ sống với đồng
với sông rồi với bể
hồi chiến tranh ở rừng
vầng trăng thành tri kỷ
trần trụi với thiên nhiên
hồn nhiên như cây cỏ
ngỡ không bao giờ quên
cái vầng trăng tình nghĩa
từ hồi về thành phố
quen ánh điện cửa gương
vầng trăng đi qua ngõ
như người dưng qua đường
thình lình đèn điện tắt
phòng buyn-đinh tối om
vội bật tung cửa sổ
đột ngột vầng trăng tròn
ngửa mặt lên nhìn mặt
có cái gì rưng rưng
như là đồng là bể
như là sông là rừng
trăng cứ tròn vành vạnh
kể chi người vô tình
ánh trăng im phăng phắc
đủ cho ta giật mình
saving score / loading statistics ...