Text Practice Mode
BỨC THƯ KHÔNG NGƯỜI GỬI
created Nov 7th, 07:42 by Mei9
0
342 words
2 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
Hạ cầm phong bì trên tay. Giấy hơi sần như loại dùng để gửi thư tay ngày xưa, không giống kiểu in công nghiệp. Cô liếc ra hành lang—trống rỗng. Chỉ có tiếng tivi từ phòng bên cạnh vọng lại và mùi cơm chiên ai đó đang nấu.
Cô mang phong bì vào trong, cẩn thận mở bằng đầu dao nhọn vẫn dùng để gọt bút chì.
Bên trong chỉ có một tờ giấy gập làm đôi.
Nét chữ nghiêng, mảnh, nhưng chắc tay:
"Cảm xúc là thứ duy nhất mà máy móc không thể vẽ.
Nhưng cô thì đang làm rơi mất nó."
Hạ khựng lại. Không có lời chào, không chữ ký, không địa chỉ người gửi. Chỉ có câu chữ như nhìn thẳng vào phòng cô, nhìn thẳng vào bức tranh còn nguyên màu trắng kia.
Cô cười nhạt. Một trò đùa của bạn cũ? Một fan giấu tên? Hay chỉ là thư rác kiểu nghệ sĩ với nhau?
Nhưng ở mặt sau của tờ giấy, thêm một dòng khác, nhỏ hơn, khó đọc hơn:
"Nếu muốn chứng minh mình đúng, hãy mang bức tranh hoàn thành đến nơi này."
Bên cạnh là một địa chỉ — không phải phòng tranh nào cô biết. Chỉ là dãy số và tên một con phố cũ ven sông, nơi từ lâu người ta đã bỏ không nhiều căn nhà để xây khu triển lãm mới.
Gió từ cửa sổ lùa vào, làm góc bức thư khẽ rung. Hạ đặt nó lên bàn, bên cạnh những tờ giấy từ chối kia.
Cả buổi sáng, cô không thể tập trung. Tờ giấy nằm im đó nhưng như có mắt. Mỗi khi cô cố bỏ qua, câu chữ ấy lại hiện lên trong đầu:
"Cảm xúc là thứ duy nhất mà máy móc không thể vẽ. Nhưng cô thì đang làm rơi mất nó."
Buổi chiều, cô kéo ghế lại gần giá vẽ.
Cô quyết định đặt nét cọ đầu tiên.
Lần đầu tiên sau nhiều tuần, màu sắc chạm vào mặt toan trắng.
Cô mang phong bì vào trong, cẩn thận mở bằng đầu dao nhọn vẫn dùng để gọt bút chì.
Bên trong chỉ có một tờ giấy gập làm đôi.
Nét chữ nghiêng, mảnh, nhưng chắc tay:
"Cảm xúc là thứ duy nhất mà máy móc không thể vẽ.
Nhưng cô thì đang làm rơi mất nó."
Hạ khựng lại. Không có lời chào, không chữ ký, không địa chỉ người gửi. Chỉ có câu chữ như nhìn thẳng vào phòng cô, nhìn thẳng vào bức tranh còn nguyên màu trắng kia.
Cô cười nhạt. Một trò đùa của bạn cũ? Một fan giấu tên? Hay chỉ là thư rác kiểu nghệ sĩ với nhau?
Nhưng ở mặt sau của tờ giấy, thêm một dòng khác, nhỏ hơn, khó đọc hơn:
"Nếu muốn chứng minh mình đúng, hãy mang bức tranh hoàn thành đến nơi này."
Bên cạnh là một địa chỉ — không phải phòng tranh nào cô biết. Chỉ là dãy số và tên một con phố cũ ven sông, nơi từ lâu người ta đã bỏ không nhiều căn nhà để xây khu triển lãm mới.
Gió từ cửa sổ lùa vào, làm góc bức thư khẽ rung. Hạ đặt nó lên bàn, bên cạnh những tờ giấy từ chối kia.
Cả buổi sáng, cô không thể tập trung. Tờ giấy nằm im đó nhưng như có mắt. Mỗi khi cô cố bỏ qua, câu chữ ấy lại hiện lên trong đầu:
"Cảm xúc là thứ duy nhất mà máy móc không thể vẽ. Nhưng cô thì đang làm rơi mất nó."
Buổi chiều, cô kéo ghế lại gần giá vẽ.
Cô quyết định đặt nét cọ đầu tiên.
Lần đầu tiên sau nhiều tuần, màu sắc chạm vào mặt toan trắng.
saving score / loading statistics ...