Text Practice Mode
TRÀ QUÁN KỲ HOA
created Today, 06:15 by Daphne P
3
404 words
100 completed
5
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
Trong một con ngõ nhỏ ẩn giữa phố xá hiện đại, có một nơi không bảng hiệu, không quảng cáo – chỉ một cánh cửa gỗ trầm mặc, trên cao treo lồng đèn giấy vàng nhạt. Người ta gọi đó là Trà Quán Kỳ Hoa. Nơi này không mở cửa cho khách lạ, chỉ dành cho những ai được dẫn lối đến, như thể có một sợi duyên ngầm nối kết.
Người ta đồn rằng, bất kỳ ai bước vào nơi này, khi rời đi đều mang theo một món bảo bối có thể thay đổi cả cuộc đời họ.
Bên trong, ánh sáng vàng ấm áp, hương trà thanh dịu vương vấn, và vô số món bảo bối kỳ bí nằm khắp kệ gỗ, chỉ có chưởng quầy – một người tóc bạc nhưng nụ cười hiền – mới biết cách vận dụng. Khách đến không chỉ để uống trà, mà còn để tìm thấy một điều gì sâu kín trong tâm hồn mình.
Hôm ấy, một cậu bé tên Bảo Bảo lặng lẽ bước vào, đôi mắt còn ngân ngấn. Chưởng quầy không hỏi, chỉ rót cho cậu một chén trà thơm dịu, rồi chậm rãi đưa tay chỉ về phía cuối phòng: một cánh cửa lam thẫm. Cánh cửa này sẽ đưa cháu đến nơi trái tim muốn tìm, ông mỉm cười.
Bảo Bảo mở cửa. Trước mắt cậu là căn nhà quen thuộc, nơi chú cún nhỏ Bối Bối đang đứng ở hiên, đuôi vẫy liên hồi. Cậu chạy đến, ôm lấy, và tiếng sủa hân hoan vang lên như bản nhạc xưa trở lại. Khoảnh khắc ấy, mọi buồn thương bỗng tan biến.
Cậu thấy mình cùng Bối Bối chạy tung tăng trên bãi cỏ dưới ánh hoàng hôn, gió lùa qua tóc, tiếng cười xen lẫn tiếng sủa rộn ràng. Rồi lại thấy hai đứa cùng ngồi trên xe đạp, Bảo Bảo đạp bon bon qua từng con phố, Bối Bối ngồi phía trước, tai bay trong gió, đôi mắt sáng lấp lánh niềm vui. Những hình ảnh giản dị, nhưng rực rỡ như viên ngọc ký ức.
Khi cánh cửa khẽ khép lại, Bảo Bảo quay về trà quán, nụ cười bừng sáng trên gương mặt. Cháu hiểu rồi, cậu thì thầm, đời này chỉ cần có những khoảnh khắc nhỏ như vậy là đủ hạnh phúc.
Chưởng quầy gật đầu, rót thêm trà, ánh mắt an yên. Ông nói rằng bất cứ khi nào Bảo Bảo cần thêm sức mạnh tích cực, cần một ngọn gió mới cho trái tim, cánh cửa lam thẫm ấy sẽ luôn mở ra. Trà Quán Kỳ Hoa sẽ luôn chờ đón cậu và Bối Bối trở lại.
Người ta đồn rằng, bất kỳ ai bước vào nơi này, khi rời đi đều mang theo một món bảo bối có thể thay đổi cả cuộc đời họ.
Bên trong, ánh sáng vàng ấm áp, hương trà thanh dịu vương vấn, và vô số món bảo bối kỳ bí nằm khắp kệ gỗ, chỉ có chưởng quầy – một người tóc bạc nhưng nụ cười hiền – mới biết cách vận dụng. Khách đến không chỉ để uống trà, mà còn để tìm thấy một điều gì sâu kín trong tâm hồn mình.
Hôm ấy, một cậu bé tên Bảo Bảo lặng lẽ bước vào, đôi mắt còn ngân ngấn. Chưởng quầy không hỏi, chỉ rót cho cậu một chén trà thơm dịu, rồi chậm rãi đưa tay chỉ về phía cuối phòng: một cánh cửa lam thẫm. Cánh cửa này sẽ đưa cháu đến nơi trái tim muốn tìm, ông mỉm cười.
Bảo Bảo mở cửa. Trước mắt cậu là căn nhà quen thuộc, nơi chú cún nhỏ Bối Bối đang đứng ở hiên, đuôi vẫy liên hồi. Cậu chạy đến, ôm lấy, và tiếng sủa hân hoan vang lên như bản nhạc xưa trở lại. Khoảnh khắc ấy, mọi buồn thương bỗng tan biến.
Cậu thấy mình cùng Bối Bối chạy tung tăng trên bãi cỏ dưới ánh hoàng hôn, gió lùa qua tóc, tiếng cười xen lẫn tiếng sủa rộn ràng. Rồi lại thấy hai đứa cùng ngồi trên xe đạp, Bảo Bảo đạp bon bon qua từng con phố, Bối Bối ngồi phía trước, tai bay trong gió, đôi mắt sáng lấp lánh niềm vui. Những hình ảnh giản dị, nhưng rực rỡ như viên ngọc ký ức.
Khi cánh cửa khẽ khép lại, Bảo Bảo quay về trà quán, nụ cười bừng sáng trên gương mặt. Cháu hiểu rồi, cậu thì thầm, đời này chỉ cần có những khoảnh khắc nhỏ như vậy là đủ hạnh phúc.
Chưởng quầy gật đầu, rót thêm trà, ánh mắt an yên. Ông nói rằng bất cứ khi nào Bảo Bảo cần thêm sức mạnh tích cực, cần một ngọn gió mới cho trái tim, cánh cửa lam thẫm ấy sẽ luôn mở ra. Trà Quán Kỳ Hoa sẽ luôn chờ đón cậu và Bối Bối trở lại.
