Text Practice Mode
[VIẾT NGẮN VỚ VẨN] Một Buổi Tập Trung Bị Hoãn
created Sep 1st, 05:47 by C1M
1
560 words
10 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
--6:22--
Cơn Mưa
Tôi ngủ dậy, giấc ngủ không ngon. Thức giấc trong tiếng lạt dạt của những cơn mưa cuối thu day dứt. Không khí khô, lạnh tôi chỉ có thể lấy chiếc chăn cũ của mình trùm đầu cho khỏi rét.
Tôi xuống nhà, đánh răng như bao thói quen hằng ngày và thầm cảm nhận cái đầu đông sắp tới. Cảm giác xung quanh như đặc lại, ánh đèn điện thắp sáng, bầu trời mù mịt với những đám mây đen. Đông tới mà sao không báo trước?.
Cơn mưa nặng hạt ngoài cửa mãi chẳng dứt, lộp độp, lộp độp từng hạt rơi lên mái nhà tôn góp sức cho bản giao hưởng cuối cùng của chúng. Bầu trời màu xám nhưng tôi thích nó. Màu đen của nó với tôi chẳng phải điều gì tồi tệ, như một cuộc hành trình nào đó cần phải có điểm kết thúc, màu đen ấy sớm rồi cũng sẽ được gột rửa về trạng thái tinh khiết nhất của chúng mà thôi. Không khí xung quanh lạnh, nhẹ và gió cứ mãi tát vào mặt tôi bất chấp tôi đã cố lánh xa nó. Chúng nhanh nhẹn và mạnh mẽ như thể đó là khoảnh khắc duy nhất chúng được sống và tận hưởng thời gian của chính mình. Chúng vút phi trên bầu trời va vào những mái nhà tôn rồi tan biến đi chẳng để lại dấu vết.
Tôi cảm nhận rõ một mùa đông đang tới gần, sự giao thoa trời đất phải chăng luôn như vậy, tới nhưng chẳng báo trước. Tôi loay hoay giữa những gì đang làm dở của mùa cũ, nhưng cũng chẳng đủ vững vàng để bước vào một mùa mới. Mùa đời.
Buổi Tập Trung
Theo lịch, chúng tôi sáng nay sẽ có buổi tập trung. Cũng 3 tháng tôi chưa gặp lại ai trong lũ bạn cả, mà dẫu là có cũng chỉ là vài ba buổi lẻ tẻ không đáng nhắc tên. Nhưng chúng dĩ nhiên đã được khoan dung để hoãn lại do cơn mưa.
Có lẽ đây là điều tốt, bởi tôi chưa đủ tự tin vào chính mình để gặp lại bọn họ lần nữa. Tôi rời đi cuối năm với những suy nghĩ non nớt tuổi trẻ, bao hoài bão sau hè vẫn còn đó chúng chẳng đi đâu, nhưng cũng chẳng phát triển. Rốt cục, tôi vẫn luôn như vậy, sống với một tham vọng mà bản thân chẳng thể gánh vác.
Sớm thôi, rồi mùa hè này sẽ kết thúc. Thời gian luôn vận hành mà chẳng quan tâm bất kì ai. Sớm, tôi sẽ chẳng còn là tôi của hiện tại nữa, nhưng dẫu sao tôi cũng nên vui mừng vì đã được từng là tôi của hinệ tại. Thằng nhóc 16 tuổi năm nào rồi cũng phải lớn, phải gác lại những ước mơ của nó mà thôi.
Buổi tập trung như dấu chấm câu để ngắt lại những gì còn kéo theo và vương vấn cho cái tôi của quá khứ. Tôi buồn. Nhưng không thất vọng, tôi biết đó đã là những gì "toả sáng" nhất mà tôi đã có.
Thơ:
Ta sẽ gặp lại nhau
Trong buổi tựu trường khác
Chẳng phải của hiện tại
Cũng chẳng phải tương lai
Thời gian chưa ngừng trôi
Cơn Mưa
Tôi ngủ dậy, giấc ngủ không ngon. Thức giấc trong tiếng lạt dạt của những cơn mưa cuối thu day dứt. Không khí khô, lạnh tôi chỉ có thể lấy chiếc chăn cũ của mình trùm đầu cho khỏi rét.
Tôi xuống nhà, đánh răng như bao thói quen hằng ngày và thầm cảm nhận cái đầu đông sắp tới. Cảm giác xung quanh như đặc lại, ánh đèn điện thắp sáng, bầu trời mù mịt với những đám mây đen. Đông tới mà sao không báo trước?.
Cơn mưa nặng hạt ngoài cửa mãi chẳng dứt, lộp độp, lộp độp từng hạt rơi lên mái nhà tôn góp sức cho bản giao hưởng cuối cùng của chúng. Bầu trời màu xám nhưng tôi thích nó. Màu đen của nó với tôi chẳng phải điều gì tồi tệ, như một cuộc hành trình nào đó cần phải có điểm kết thúc, màu đen ấy sớm rồi cũng sẽ được gột rửa về trạng thái tinh khiết nhất của chúng mà thôi. Không khí xung quanh lạnh, nhẹ và gió cứ mãi tát vào mặt tôi bất chấp tôi đã cố lánh xa nó. Chúng nhanh nhẹn và mạnh mẽ như thể đó là khoảnh khắc duy nhất chúng được sống và tận hưởng thời gian của chính mình. Chúng vút phi trên bầu trời va vào những mái nhà tôn rồi tan biến đi chẳng để lại dấu vết.
Tôi cảm nhận rõ một mùa đông đang tới gần, sự giao thoa trời đất phải chăng luôn như vậy, tới nhưng chẳng báo trước. Tôi loay hoay giữa những gì đang làm dở của mùa cũ, nhưng cũng chẳng đủ vững vàng để bước vào một mùa mới. Mùa đời.
Buổi Tập Trung
Theo lịch, chúng tôi sáng nay sẽ có buổi tập trung. Cũng 3 tháng tôi chưa gặp lại ai trong lũ bạn cả, mà dẫu là có cũng chỉ là vài ba buổi lẻ tẻ không đáng nhắc tên. Nhưng chúng dĩ nhiên đã được khoan dung để hoãn lại do cơn mưa.
Có lẽ đây là điều tốt, bởi tôi chưa đủ tự tin vào chính mình để gặp lại bọn họ lần nữa. Tôi rời đi cuối năm với những suy nghĩ non nớt tuổi trẻ, bao hoài bão sau hè vẫn còn đó chúng chẳng đi đâu, nhưng cũng chẳng phát triển. Rốt cục, tôi vẫn luôn như vậy, sống với một tham vọng mà bản thân chẳng thể gánh vác.
Sớm thôi, rồi mùa hè này sẽ kết thúc. Thời gian luôn vận hành mà chẳng quan tâm bất kì ai. Sớm, tôi sẽ chẳng còn là tôi của hiện tại nữa, nhưng dẫu sao tôi cũng nên vui mừng vì đã được từng là tôi của hinệ tại. Thằng nhóc 16 tuổi năm nào rồi cũng phải lớn, phải gác lại những ước mơ của nó mà thôi.
Buổi tập trung như dấu chấm câu để ngắt lại những gì còn kéo theo và vương vấn cho cái tôi của quá khứ. Tôi buồn. Nhưng không thất vọng, tôi biết đó đã là những gì "toả sáng" nhất mà tôi đã có.
Thơ:
Ta sẽ gặp lại nhau
Trong buổi tựu trường khác
Chẳng phải của hiện tại
Cũng chẳng phải tương lai
Thời gian chưa ngừng trôi
