Text Practice Mode
ƯỚC MƠ CỦA EM ẤY.
created Monday July 28, 01:31 by ChiBo133
0
395 words
87 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
Gửi đến ước mơ vẫn âm ỉ cháy trong tim tôi…
Tôi là một đứa trẻ bình thường, chẳng có gì nổi bật, nhưng từ rất sớm, trái tim tôi đã chứa đựng một ước mơ đặc biệt: được trở thành một chiến sĩ công an nhân dân. Ước mơ ấy đến với tôi thật tình cờ, có lẽ từ một buổi chiều năm nào đó, tôi thấy một chú công an đứng điều tiết giao thông giữa trời nắng gay gắt. Dáng đứng thẳng tắp, ánh mắt kiên định, bộ quân phục xanh thẫm dưới ánh nắng vàng khiến chú giống như một bức tượng sống của sự dũng cảm. Hình ảnh ấy in sâu vào tâm trí tôi. Từ hôm đó, mỗi khi nghe tiếng còi xe cảnh sát vang lên đâu đó, trái tim tôi lại đập nhanh hơn một nhịp.
Nhưng rồi thực tế lại khiến tôi không ít lần chùn bước. Thứ nhất, học lực của tôi chưa thật sự tốt để đáp ứng được yêu cầu cao của ngành công an. Mỗi lần nhìn điểm số chưa đạt như mong muốn, trong lòng tôi lại dấy lên nỗi buồn và lo lắng. Thứ hai, tôi biết công an là ngành nghề vô cùng vất vả và đòi hỏi kỷ luật nghiêm khắc. Ngoài tri thức, người chiến sĩ công an phải có sức khỏe dẻo dai, phải chịu đựng được gian khổ và cống hiến hết mình. Đôi khi tôi tự hỏi: “Liệu mình có đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả những thử thách đó không?”.
Có những buổi chiều đứng ngoài sân trường, nhìn bầu trời đổi màu, tôi lại nghĩ về ước mơ của mình. Tôi nhớ như in có lần đi ngang trụ sở công an, nhìn thấy các chiến sĩ đang chuẩn bị lên đường làm nhiệm vụ trong đêm tối. Ánh đèn xe phản chiếu trên những bộ quân phục khiến tôi vừa ngưỡng mộ vừa chạnh lòng. Tôi ước gì mình có thể đứng trong hàng ngũ ấy, trở thành một phần của họ – những người mang lại bình yên cho cuộc sống. Nhưng tôi biết, để thực hiện được ước mơ đó, tôi phải nỗ lực gấp nhiều lần hơn nữa.
liệu vào năm 2028 tôi có thể vào được ngành này không?
T05 có đợi tôi hay không?
Tôi là một đứa trẻ bình thường, chẳng có gì nổi bật, nhưng từ rất sớm, trái tim tôi đã chứa đựng một ước mơ đặc biệt: được trở thành một chiến sĩ công an nhân dân. Ước mơ ấy đến với tôi thật tình cờ, có lẽ từ một buổi chiều năm nào đó, tôi thấy một chú công an đứng điều tiết giao thông giữa trời nắng gay gắt. Dáng đứng thẳng tắp, ánh mắt kiên định, bộ quân phục xanh thẫm dưới ánh nắng vàng khiến chú giống như một bức tượng sống của sự dũng cảm. Hình ảnh ấy in sâu vào tâm trí tôi. Từ hôm đó, mỗi khi nghe tiếng còi xe cảnh sát vang lên đâu đó, trái tim tôi lại đập nhanh hơn một nhịp.
Nhưng rồi thực tế lại khiến tôi không ít lần chùn bước. Thứ nhất, học lực của tôi chưa thật sự tốt để đáp ứng được yêu cầu cao của ngành công an. Mỗi lần nhìn điểm số chưa đạt như mong muốn, trong lòng tôi lại dấy lên nỗi buồn và lo lắng. Thứ hai, tôi biết công an là ngành nghề vô cùng vất vả và đòi hỏi kỷ luật nghiêm khắc. Ngoài tri thức, người chiến sĩ công an phải có sức khỏe dẻo dai, phải chịu đựng được gian khổ và cống hiến hết mình. Đôi khi tôi tự hỏi: “Liệu mình có đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả những thử thách đó không?”.
Có những buổi chiều đứng ngoài sân trường, nhìn bầu trời đổi màu, tôi lại nghĩ về ước mơ của mình. Tôi nhớ như in có lần đi ngang trụ sở công an, nhìn thấy các chiến sĩ đang chuẩn bị lên đường làm nhiệm vụ trong đêm tối. Ánh đèn xe phản chiếu trên những bộ quân phục khiến tôi vừa ngưỡng mộ vừa chạnh lòng. Tôi ước gì mình có thể đứng trong hàng ngũ ấy, trở thành một phần của họ – những người mang lại bình yên cho cuộc sống. Nhưng tôi biết, để thực hiện được ước mơ đó, tôi phải nỗ lực gấp nhiều lần hơn nữa.
liệu vào năm 2028 tôi có thể vào được ngành này không?
T05 có đợi tôi hay không?
