Text Practice Mode
Caption-Monday
created Monday June 09, 01:15 by CuongAnh20
2
368 words
42 completed
5
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
Tôi từng ngồi cà phê với một người anh. Một người đã từng trải qua đủ chuyện cả trong làm ăn lẫn tình cảm.
Anh kể: "Hồi trẻ, anh yêu một cô gái 6 năm. Hai đứa bắt đầu từ hồi sinh viên cái thời mà mua ly trà sữa còn phải chia đôi. Anh luôn tự nhủ: 'Phải lo đủ tiền, đủ sự nghiệp, rồi mới cho cô ấy một đám cưới đàng hoàng.' Cô gái ấy cũng hiểu. Cô chỉ nói: "Em không cần đám cưới to. Em chỉ cần người đàn ông chịu vì em mà cố gắng."
- Anh lao vào làm.
Ban ngày đi sale
Đêm bán hàng online.
Từng đồng kiếm được đều để dành cho một ngày gọi là "chuẩn bị cưới".
Nhưng càng bận rộn, càng xa cách.
Cuộc gọi thưa dần.
Những tin nhắn ấm áp thành trả lời qua loa.
Anh nghĩ cô sẽ hiểu sẽ chờ cho đến một ngày, cô nhắn:
Em đợi anh đủ lâu rồi. Nhưng em nhận ra, em không cần người giàu. Em cần người đi cùng em.
Và rồi... cô ra đi. Không oán trách. Không giận hờn. Chỉ là... lặng lẽ rời khỏi thế giới của anh.
- Anh ngồi đó, nhấp ngụm cà phê nguội ngắt, rồi nói: "Hóa ra, anh không thua vì nghèo. Anh thua vì đã để người phụ nữ mình thương... cô đơn quá lâu. "Ba năm sau, Anh đã có 3 căn nhà, một doanh nghiệp nhỏ. Danh tiếng, tiền bạc - đều đủ. Nhưng người con gái năm nào... đã không còn chỗ bên anh nữa.
- Anh nhìn tôi, cười buồn: "Tiền, em có thể kiếm cả đời. Nhưng người chịu đi cùng em từ lúc trắng tay - không phải lúc nào cũng có. "Đừng đợi giàu rồi mới cưới. Hãy chọn người cùng nhau lớn lên. Rồi giàu có sẽ tự tới, lúc mình đã có nhau rồi." Tôi nghe xong, cứ ám ảnh mãi câu nói đó. Vì trong đời, mất đi một cơ hội kiếm tiền - còn có thế kiếm lại được. Nhưng mất đi một người thật lòng vì mình - đôi khi là mất mãi mãi.
Anh kể: "Hồi trẻ, anh yêu một cô gái 6 năm. Hai đứa bắt đầu từ hồi sinh viên cái thời mà mua ly trà sữa còn phải chia đôi. Anh luôn tự nhủ: 'Phải lo đủ tiền, đủ sự nghiệp, rồi mới cho cô ấy một đám cưới đàng hoàng.' Cô gái ấy cũng hiểu. Cô chỉ nói: "Em không cần đám cưới to. Em chỉ cần người đàn ông chịu vì em mà cố gắng."
- Anh lao vào làm.
Ban ngày đi sale
Đêm bán hàng online.
Từng đồng kiếm được đều để dành cho một ngày gọi là "chuẩn bị cưới".
Nhưng càng bận rộn, càng xa cách.
Cuộc gọi thưa dần.
Những tin nhắn ấm áp thành trả lời qua loa.
Anh nghĩ cô sẽ hiểu sẽ chờ cho đến một ngày, cô nhắn:
Em đợi anh đủ lâu rồi. Nhưng em nhận ra, em không cần người giàu. Em cần người đi cùng em.
Và rồi... cô ra đi. Không oán trách. Không giận hờn. Chỉ là... lặng lẽ rời khỏi thế giới của anh.
- Anh ngồi đó, nhấp ngụm cà phê nguội ngắt, rồi nói: "Hóa ra, anh không thua vì nghèo. Anh thua vì đã để người phụ nữ mình thương... cô đơn quá lâu. "Ba năm sau, Anh đã có 3 căn nhà, một doanh nghiệp nhỏ. Danh tiếng, tiền bạc - đều đủ. Nhưng người con gái năm nào... đã không còn chỗ bên anh nữa.
- Anh nhìn tôi, cười buồn: "Tiền, em có thể kiếm cả đời. Nhưng người chịu đi cùng em từ lúc trắng tay - không phải lúc nào cũng có. "Đừng đợi giàu rồi mới cưới. Hãy chọn người cùng nhau lớn lên. Rồi giàu có sẽ tự tới, lúc mình đã có nhau rồi." Tôi nghe xong, cứ ám ảnh mãi câu nói đó. Vì trong đời, mất đi một cơ hội kiếm tiền - còn có thế kiếm lại được. Nhưng mất đi một người thật lòng vì mình - đôi khi là mất mãi mãi.
