Text Practice Mode
Trốn lên mái nhà để khóc
created Thursday April 24, 09:25 by Chau Ka Ng
1
376 words
119 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
saving score / loading statistics ...
00:00
“Em không biết ngoài kia có bao nhiêu đứa trẻ mà mỗi ngày thức dậy điều đầu tiên nó nghĩ đến là mình ở lại thế giới này để làm gì? Mình có thuộc về nơi này không? Vì sao sự tồn tại của mình lại mang đến nhiều niềm đau cho những người thương mình đến thế. Chị ơi trước khi trở thành người lớn, người lớn có từng là trẻ con không? Phải chăng trước khi trở thành người lớn gai góc và hung dữ họ đã từng là những đứa trẻ phải ôm quá nhiều đau thương, đã có ai dạy họ về hạnh phúc đâu, làm sao họ có thể trở thành một người hạnh phúc. Chị ơi có thật là mọi đứa trẻ sinh ra trong cõi đời này đều được ông trời chọn lựa không? Vì sao lại có những đứa trẻ xấu xa và đáng thương như em tồn tại thế? Em không muốn trở thành một người lớn xấu xí không muốn mang nhiều thương tổn để rồi dùng nó tạo ra những đứa trẻ thương tổn khác. Em muốn là một người lớn dịu dàng. Chị ơi em muốn được là đứa trẻ có ngày mai.
Chị tin rằng mỗi người chúng ta đều là những chiến binh ưu tú được ông trời lựa chọn đến với cuộc đời này với những sứ mệnh khác nhau.Có người đến với thế giới để lưu giữ niềm vui, có người lại mang nhiệm vụ lưu giữ vùng đất hiểm trở đầy nỗi đau và nước mắt nhưng khi đi qua vùng đất đó chúng mình sẽ nhận ra những vết sẹo hằn lại từ nỗi đau đều đẹp đẽ và đáng tự hào vô cùng em ạ.Cuộc đời của mỗi người đều có những kí ức đau buồn nhưng rồi cũng sẽ có nhiều giây phút đẹp đẽ và rạng rỡ.Khi thấy con đường của mình chỉ toàn sỏi đá, hãy nhớ triền đê nhỏ và con sông đầy cỏ gáo đang chờ em ở chặng đường tiếp theo.Nếu một lúc nào đó thế giới này chẳng dịu dàng với em có nghĩa là nó đang trao cho em quyền tự dịu dàng với bản thân mình đấy!”
Chị tin rằng mỗi người chúng ta đều là những chiến binh ưu tú được ông trời lựa chọn đến với cuộc đời này với những sứ mệnh khác nhau.Có người đến với thế giới để lưu giữ niềm vui, có người lại mang nhiệm vụ lưu giữ vùng đất hiểm trở đầy nỗi đau và nước mắt nhưng khi đi qua vùng đất đó chúng mình sẽ nhận ra những vết sẹo hằn lại từ nỗi đau đều đẹp đẽ và đáng tự hào vô cùng em ạ.Cuộc đời của mỗi người đều có những kí ức đau buồn nhưng rồi cũng sẽ có nhiều giây phút đẹp đẽ và rạng rỡ.Khi thấy con đường của mình chỉ toàn sỏi đá, hãy nhớ triền đê nhỏ và con sông đầy cỏ gáo đang chờ em ở chặng đường tiếp theo.Nếu một lúc nào đó thế giới này chẳng dịu dàng với em có nghĩa là nó đang trao cho em quyền tự dịu dàng với bản thân mình đấy!”
