eng
competition

Text Practice Mode

Nỗi sợ đặc biệt

created Feb 2nd, 18:07 by embe


1


Rating

532 words
15 completed
00:00
Tôi sợ tiếng mưa to tiếng gió thổi mạnh gió rít gào. Không chỉ nỗi sợ bình thường cùng sợ, kể cả khi xung quanh tôi đông người thì tôi vẫn không bình tĩnh được. Còn khi chỉ một mình, tôi luôn cảm thấy khó thở, thấp thỏm bất an, một nỗi lo hình, cho tôi đang trong một ngôi kiên cố cũng không người thân nào gặp nguy hiểm cả. Tôi biết nguyên nhân của nỗi sợ này nhưng tôi không cách nào loại bỏ được.
 
Chuyện bắt nguồn từ hồi tôi còn nhỏ, nhà tôi khi ấy nghèo đơn sơ, cũng không khép kín, một gian nhà chứa phòng khách 2 chiếc giường ngủ, cửa gỗ khe hở, bên ngoài nhỏ hẹp chỗ để xe cho mấy chú chó nằm, mái lợp bên trên cũng không chắc chắn, cách 1 khoảng sân nhỏ sẽ hai gian phòng nhỏ khác, 1 nhà bếp, 1 phòng học đựng sách vở của tôi, cả hai đều lợp mái bờ lô. Mỗi khi mưa to, chúng tôi sẽ trong nhà đóng chặt cửa, mưa gió to hắt ướt hết hè, ướt xe, ướt cả chỗ mấy chú cún nằm. Phòng học bếp còn bị dột nữa, nếu trời mưa to nước sẽ nhỏ giọt vào trong, cửa gỗ cũng không bảo vệ được bên trong phòng, khi trời mưa to, nước hắt vào thấm ướt cả cửa. Nói chung cả cái nhà tôi đều không cảm giác kiên cố chắc chắn, không cho tôi cảm giác an toàn. Mỗi khi trời mưa, đang trong nhà hay đang đâu, tôi đều thấy bồn chồn lo lắng, tôi lo không biết đã đóng chặt các cửa hay chưa, liệu gió thổi bật bung cửa sổ phòng học của tôi, lo nước mưa dột xuống ướt sách ướt bàn, lo mấy chú cún sẽ bị mưa ướt hết, thậm chí lo gió giật mạnh sẽ làm bung nóc nhà. Tôi lo lắm.
 
cứ như thế, hình như mãi tới năm tôi học cấp 3 thì mẹ mới xây lại nhà, chuyển thành nhà khép kín, cũng kiên cố chắc chắn hơn xưa, mặc nóc nhà vẫn lợp tôn chứ không phải mái bằng, nhưng nói chung cũng an toàn hơn rất nhiều. Thế nhưng nỗi sợ trong tôi như đã mọc rễ đó, không cách nào tan biến đi được. Giờ đây tôi không còn cần lo lắng những thứ như ngày xưa nữa, nhưng như một phản xạ tâm lý, tôi cứ bồn chồn không yên sợ hãi cùng. Tôi cực kỳ sợ tiếng mưa rào to, đặc biệt tiếng mưa trút xuống mái tôn. Phòng tôi tầng 2, hôm nửa đêm mưa lớn, tôi sợ tới run rẩy, phải chạy xuống nằm cùng với mẹ. Nhiều người sở thích nghe tiếng mưa để dễ ngủ, thấy dễ chịu, nhưng tôi thì ớn lạnh cùng, tôi cũng không biết phải làm sao nữa.

saving score / loading statistics ...