Text Practice Mode
Chân tướng về nỗi đau tuổi thơ - Chính thức quen biết
created Saturday December 21, 10:24 by TrnhHiVy
0
671 words
49 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Hôm ấy khi đi qua rừng cây ngoài trường, tôi nghe thấy tiếng động lạ từ trong bụi cỏ phía xa, còn có tiếng cười gian ác, và tiếng kêu cứu đứt đoạn.
Là một cô gái sắp bị cưỡng bức.
Tôi đứng ở chỗ cách đó không xa nghe một lúc rồi định rời đi.
Nhưng cô gái đó nhìn thấy tôi. Giống như chết đuối vớ được cọc, cô ấy hướng về phía tôi kêu cứu.
Tôi do dự giây lát, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng cô gái khóc quá thảm thương, không ngừng kêu cứu.
Nội tâm của tôi giằng xé vài giây, sau đó quyết định, nếu đã gọi tôi, thì tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.
Tôi lấy hết can đảm quay trở lại, chui vào bụi rậm, vật lộn với người đàn ông đó.
Người đó tuổi đã cao, lại là một gã say rượu, không đánh lại tôi, cuối cùng chạy mất, vừa chạy vừa chửi thề.
Chỉ còn lại cô gái nằm co ro trên đất, ôm mặt khóc thút thít, áo quần xộc xệch rách rưới, trông rất thảm thương, cũng may là không bị tổn thương quá nghiêm trọng.
Tôi im lặng nhìn cô ấy khóc một hồi, rồi mới đỡ cô đứng dậy. Lại thấy dáng vẻ tả tơi của cô ấy, nên đã cởi áo sơ mi của mình cho cô mặc rồi đưa về nhà.
Đợi tới khi tôi về tới nhà, mọi người đều đã đi ngủ.
Khoảng nửa tháng sau, một buổi tối khi nhà tôi đang ăn cơm. Chuông cửa vang lên, vừa mở cửa thì thấy ba người.
Vậy mà lại là cô gái đó và bố mẹ của cô ấy tới, trên tay xách theo một ít đồ biếu tặng.
Thì ra sau ngày hôm đó, cô gái luôn muốn tìm tôi để cảm ơn trực tiếp. Trong huyện nhỏ nên nghe ngóng về người khác cũng khá dễ, sau nửa tháng tìm hiểu được, cô ấy đích thân tới nhà cảm ơn.
Bố mẹ tôi đứng ở cửa, hỏi lý do họ đến. Nghe xong, bố mẹ hơi ngạc nhiên, ậm ừ khen tôi vài câu.
Lúc này, anh tôi liếc nhìn về phía cửa, gọi thẳng tên cô gái ấy: “Phó Dương Chi, sao lại là cậu?”
Phó Dương Chi cũng rất bất ngờ: “Trùng hợp thế, thì ra cậu ấy là em trai cậu.”
Khi ấy tôi mới biết cô ấy là Phó Dương Chi, là bạn cùng trường cấp 3 với anh trai tôi, đều học lớp 11, nhưng khác lớp.
Thành tích của họ đều thuộc top cao nhất khối, thường xuyên cạnh tranh để giành vị trí top 1, mặc dù chưa từng tiếp xúc trực tiếp, nhưng đều đã nghe danh tiếng của đối phương, đánh giá cao lẫn nhau, đồng thời cũng ganh đua lẫn nhau.
Bố mẹ thường xuyên nghe anh tôi nhắc về cái tên Phó Dương Chi. Giờ đây biết được thì ra đây chính là cô gái ấy, họ vô cùng mừng rỡ, vội mời vào nhà ngồi chơi, đun nước pha trà.
Hai nhà chuyện trò ríu rít. Sau khi chuyển chủ đề sang anh trai tôi, bầu không khí không còn ngượng ngùng nữa.
Bọn họ nói về thành tích của con cái, quan niệm giáo dục của hai bên, năng lực giáo viên trong trường... nói hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng lại nói về chuyện tối hôm ấy.
Bố mẹ hai bên đều cảm thấy, con gái một mình ở bên ngoài rất nguy hiểm, nhất là bây giờ đang lớp 11, sắp phải tự học buổi tối, về nhà càng muộn hơn.
Anh tôi và Phó Dương Chi cùng trường cùng khối, cũng cùng đường về nhà, vậy thì sau này tan học hai người cứ đi cùng nhau, như vậy thì anh tôi có thể bảo vệ cô ấy.
Hai người họ hơi bất ngờ, sau đó đỏ mặt đồng ý.
Là một cô gái sắp bị cưỡng bức.
Tôi đứng ở chỗ cách đó không xa nghe một lúc rồi định rời đi.
Nhưng cô gái đó nhìn thấy tôi. Giống như chết đuối vớ được cọc, cô ấy hướng về phía tôi kêu cứu.
Tôi do dự giây lát, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng cô gái khóc quá thảm thương, không ngừng kêu cứu.
Nội tâm của tôi giằng xé vài giây, sau đó quyết định, nếu đã gọi tôi, thì tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.
Tôi lấy hết can đảm quay trở lại, chui vào bụi rậm, vật lộn với người đàn ông đó.
Người đó tuổi đã cao, lại là một gã say rượu, không đánh lại tôi, cuối cùng chạy mất, vừa chạy vừa chửi thề.
Chỉ còn lại cô gái nằm co ro trên đất, ôm mặt khóc thút thít, áo quần xộc xệch rách rưới, trông rất thảm thương, cũng may là không bị tổn thương quá nghiêm trọng.
Tôi im lặng nhìn cô ấy khóc một hồi, rồi mới đỡ cô đứng dậy. Lại thấy dáng vẻ tả tơi của cô ấy, nên đã cởi áo sơ mi của mình cho cô mặc rồi đưa về nhà.
Đợi tới khi tôi về tới nhà, mọi người đều đã đi ngủ.
Khoảng nửa tháng sau, một buổi tối khi nhà tôi đang ăn cơm. Chuông cửa vang lên, vừa mở cửa thì thấy ba người.
Vậy mà lại là cô gái đó và bố mẹ của cô ấy tới, trên tay xách theo một ít đồ biếu tặng.
Thì ra sau ngày hôm đó, cô gái luôn muốn tìm tôi để cảm ơn trực tiếp. Trong huyện nhỏ nên nghe ngóng về người khác cũng khá dễ, sau nửa tháng tìm hiểu được, cô ấy đích thân tới nhà cảm ơn.
Bố mẹ tôi đứng ở cửa, hỏi lý do họ đến. Nghe xong, bố mẹ hơi ngạc nhiên, ậm ừ khen tôi vài câu.
Lúc này, anh tôi liếc nhìn về phía cửa, gọi thẳng tên cô gái ấy: “Phó Dương Chi, sao lại là cậu?”
Phó Dương Chi cũng rất bất ngờ: “Trùng hợp thế, thì ra cậu ấy là em trai cậu.”
Khi ấy tôi mới biết cô ấy là Phó Dương Chi, là bạn cùng trường cấp 3 với anh trai tôi, đều học lớp 11, nhưng khác lớp.
Thành tích của họ đều thuộc top cao nhất khối, thường xuyên cạnh tranh để giành vị trí top 1, mặc dù chưa từng tiếp xúc trực tiếp, nhưng đều đã nghe danh tiếng của đối phương, đánh giá cao lẫn nhau, đồng thời cũng ganh đua lẫn nhau.
Bố mẹ thường xuyên nghe anh tôi nhắc về cái tên Phó Dương Chi. Giờ đây biết được thì ra đây chính là cô gái ấy, họ vô cùng mừng rỡ, vội mời vào nhà ngồi chơi, đun nước pha trà.
Hai nhà chuyện trò ríu rít. Sau khi chuyển chủ đề sang anh trai tôi, bầu không khí không còn ngượng ngùng nữa.
Bọn họ nói về thành tích của con cái, quan niệm giáo dục của hai bên, năng lực giáo viên trong trường... nói hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng lại nói về chuyện tối hôm ấy.
Bố mẹ hai bên đều cảm thấy, con gái một mình ở bên ngoài rất nguy hiểm, nhất là bây giờ đang lớp 11, sắp phải tự học buổi tối, về nhà càng muộn hơn.
Anh tôi và Phó Dương Chi cùng trường cùng khối, cũng cùng đường về nhà, vậy thì sau này tan học hai người cứ đi cùng nhau, như vậy thì anh tôi có thể bảo vệ cô ấy.
Hai người họ hơi bất ngờ, sau đó đỏ mặt đồng ý.
saving score / loading statistics ...