eng
competition

Text Practice Mode

Chân tướng về nỗi đau tuổi thơ

created Friday December 20, 07:41 by TrnhHiVy


1


Rating

560 words
45 completed
00:00
Kể từ khi sinh ra, tôi đã sống dưới cái bóng của anh mình, mọi mặt đều không bằng anh ta.
Thực ra tôi không tới nỗi ngu ngốc, tôi chỉ một người bình thường. Nhưng anh tôi thực sự quá xuất sắc, thế nên trông tôi vẻ rất kém cỏi.
Giáo dục của bố mẹ đối với chúng tôi cùng nghiêm khắc, nhất bố tôi.
Bố giáo viên cấp 2, danh tiếng rất được kính trọng trong cả huyện. Ông ấy thể dạy ra rất nhiều học sinh ưu tú, đương nhiên không cho phép con trai mình kém cỏi.
Anh tôi thông minh bẩm sinh, chỉ cần chỉ bảo đã thể xuất sắc cùng, từ nhỏ đã thể hiện những tố chất tiềm ẩn. Vậy nên bố mẹ rất thích anh trai.
Còn tôi, mặc cùng cố gắng, thành tích cũng chỉ miễn cưỡng chấp nhận, bởi anh trai tôi làm thước đo. Bố mẹ cho rằng không lên được “đỉnh nóc” thì chẳng ý nghĩa gì, thế nên bọn họ trước giờ không mặn với tôi.
Trước đây tôi cũng từng khao khát được tình yêu của bố mẹ, tôi cố gắng theo bước của anh trai, muốn thành tích cao để bố mẹ hài lòng.
Nhưng bố mẹ không để tâm tới sự tiến bộ trong cả quá trình, bọn họ chỉ muốn kết quả xuất sắc. Thế nên hết lần này tới lần khác cố gắng, hết lần này tới lần khác hy vọng, đổi lại chỉ thất vọng như cũ.
Cuối cùng dưới áp lực nhân đôi từ bố mẹ anh trai, tôi ngược lại bị tụt dốc. Thành tích của tôi ngày càng kém, tính cách cũng ngày càng nhút nhát.
Trong mắt bố mẹ, nỗ lực học tập nhưng thành tích lại kém hơn, quả đúng đồ ngu xuẩn cùng cực.
Thế họ hoàn toàn thất vọng về tôi, đặt hết toàn bộ hy vọng lên người anh tôi.
Bố mẹ tôi cùng chú trọng tới tỉ suất lợi nhuận thu hồi vốn đầu bỏ ra, đặc biệt giỏi việc tính toán. Mặc gia cảnh nhà tôi cũng khá giả, nhưng mỗi đồng tiền họ bỏ ra đều phải tiêu vào chỗ ích, mỗi giây mỗi phút tâm sức bỏ ra bắt buộc phải báo đáp.
Sinh ra đứa con dụng thì phải kịp thời ngăn chặn tổn thất. Tất nhiên cũng không tới mức đuổi tôi ra khỏi nhà, giảm những thứ dành cho tôi tới mức thấp nhất, chỉ bảo đảm tôi đủ ăn đủ mặc.
Từ năm lớp 6, tôi trở thành người hình trong nhà. Lúc ăn cơm bố mẹ sẽ chuẩn bị bát đũa cho tôi, nhưng họ sẽ không nói nhiều với tôi. Bọn họ tươi cười hỏi anh trai “Hôm nay trường thế nào”, cũng không liếc mắt nhìn tôi chỉ một lần.
Anh tôi cũng không thèm để ý tới tôi, hiếm lắm mới nói hai câu thì cũng rất mất kiên nhẫn. Bởi anh ta cảm thấy nói chuyện với người không thông minh làm lãng phí thời gian của anh ta.

saving score / loading statistics ...