Text Practice Mode
Điệu Nhảy Của Tĩnh Lặng - truyện kinh dị
created Dec 16th, 19:30 by TueNhi
2
675 words
12 completed
5
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Trong một chiều không gian bị lãng quên, tồn tại một thực thể không tên được gọi là Tĩnh Lặng. Nó không phải quỷ, không phải ma, cũng không phải thần. Nó chỉ là một ý niệm, được sinh ra từ sự hỗn loạn của các vũ trụ đan xen - nơi mà các khái niệm như hy vọng, thời gian và trật tự không còn ý nghĩa.
Ở vùng biên giới giữa các đa vũ trụ, có một quảng trường rộng lớn, không đáy và không đỉnh. Ở đó, Tĩnh Lặng ngự trị, không làm gì ngoài một điệu nhảy kỳ dị - một điệu nhảy được thực hiện bằng chính nội tạng của những thực thể đã lạc bước vào đây.
Những người bước vào quảng trường đều không tự nguyện. Họ bị kéo vào bởi những tiếng vỗ tay vang vọng khắp không gian - không phải tiếng của người sống, mà là âm thanh phát ra từ những bàn tay cắt rời, rơi lả tả xuống từ bầu trời tối đen như mực.
Khi mỗi bàn tay rơi xuống, nó không nằm yên mà bắt đầu vỗ nhịp, từng tiếng như lời triệu hồi đến những ai dám nghe. Các thực thể lạc lối từ khắp các vũ trụ - người, quỷ, thần, ý niệm - đều bị cuốn vào quảng trường này.
Ở đó, Tĩnh Lặng chào đón bằng một điệu nhảy mà không ai có thể quên. Nó cầm trên tay những nội tạng: trái tim, phổi, gan, ruột, không phải của nó, mà của những thực thể từng tồn tại. Mỗi cú xoay người, những bộ phận ấy phát sáng, tạo nên một ánh sáng kỳ dị chiếu xuyên qua mọi chiều không gian. Những nhịp điệu, những cú vỗ tay ấy lôi kéo tất cả tham gia.
Ai nhìn thấy Tĩnh Lặng đều không thể cưỡng lại. Họ bị ép phải tham gia điệu nhảy, nhưng cái giá phải trả không phải là mệt mỏi. Chính cơ thể họ tự tháo rời từng bộ phận: đôi tay họ tự rời khỏi cơ thể để hòa nhịp, đôi chân tự bước đi theo giai điệu và trái tim họ tự nguyện nhảy ra khỏi lồng ngực để hòa làm một phần của vũ điệu.
Tĩnh Lặng không bao giờ cười, không bao giờ nói. Nó chỉ nhảy, không ngừng và càng nhiều thực thể bị kéo vào, nó càng hân hoan. Mỗi chiều không gian mà nó chạm tới đều bị biến dạng: những bức tường không gian rạn nứt, các thực tại chồng chéo lên nhau, tất cả chìm trong tiếng vỗ tay không dứt.
Trong quảng trường, mọi khái niệm bị nghiền nát. Hy vọng không tồn tại, vì không có lối thoát. Thời gian không tồn tại, vì không ai nhớ mình đã nhảy bao lâu. Nhiệt huyết trở thành nỗi ám ảnh, vì bất cứ thực thể nào cố cưỡng lại điệu nhảy đều bị đốt cháy thành ánh sáng, rồi tan biến trong bóng tối.
Không ai biết điệu nhảy của Tĩnh Lặng bắt đầu từ đâu và cũng không ai biết nó sẽ kết thúc ở đâu. Chỉ biết rằng, mỗi lần nó xoay người, một vũ trụ khác sẽ bị kéo vào vũ điệu hỗn loạn này.
Và mọi thứ kết thúc không gì còn lại
Điệu nhảy tiếp tục cho đến khi tất cả vũ trụ đều bị nhấn chìm trong tiếng vỗ tay. Tĩnh Lặng, kẻ duy nhất tồn tại, bước đi trên bề mặt của mọi thực tại tan vỡ. Những mảnh vụn của không gian, những khái niệm bị bóp méo và những ký ức còn sót lại của các thực thể giờ chỉ là bụi lấp lánh trôi nổi trong hư không.
Tĩnh Lặng dừng lại. Nó cúi đầu, nhấc một trái tim cuối cùng - trái tim cuối cùng của mọi thực thể đã từng sống và xoay vòng lần nữa. Không có kết thúc, vì nơi này, kết thúc không bao giờ tồn tại.
Ở vùng biên giới giữa các đa vũ trụ, có một quảng trường rộng lớn, không đáy và không đỉnh. Ở đó, Tĩnh Lặng ngự trị, không làm gì ngoài một điệu nhảy kỳ dị - một điệu nhảy được thực hiện bằng chính nội tạng của những thực thể đã lạc bước vào đây.
Những người bước vào quảng trường đều không tự nguyện. Họ bị kéo vào bởi những tiếng vỗ tay vang vọng khắp không gian - không phải tiếng của người sống, mà là âm thanh phát ra từ những bàn tay cắt rời, rơi lả tả xuống từ bầu trời tối đen như mực.
Khi mỗi bàn tay rơi xuống, nó không nằm yên mà bắt đầu vỗ nhịp, từng tiếng như lời triệu hồi đến những ai dám nghe. Các thực thể lạc lối từ khắp các vũ trụ - người, quỷ, thần, ý niệm - đều bị cuốn vào quảng trường này.
Ở đó, Tĩnh Lặng chào đón bằng một điệu nhảy mà không ai có thể quên. Nó cầm trên tay những nội tạng: trái tim, phổi, gan, ruột, không phải của nó, mà của những thực thể từng tồn tại. Mỗi cú xoay người, những bộ phận ấy phát sáng, tạo nên một ánh sáng kỳ dị chiếu xuyên qua mọi chiều không gian. Những nhịp điệu, những cú vỗ tay ấy lôi kéo tất cả tham gia.
Ai nhìn thấy Tĩnh Lặng đều không thể cưỡng lại. Họ bị ép phải tham gia điệu nhảy, nhưng cái giá phải trả không phải là mệt mỏi. Chính cơ thể họ tự tháo rời từng bộ phận: đôi tay họ tự rời khỏi cơ thể để hòa nhịp, đôi chân tự bước đi theo giai điệu và trái tim họ tự nguyện nhảy ra khỏi lồng ngực để hòa làm một phần của vũ điệu.
Tĩnh Lặng không bao giờ cười, không bao giờ nói. Nó chỉ nhảy, không ngừng và càng nhiều thực thể bị kéo vào, nó càng hân hoan. Mỗi chiều không gian mà nó chạm tới đều bị biến dạng: những bức tường không gian rạn nứt, các thực tại chồng chéo lên nhau, tất cả chìm trong tiếng vỗ tay không dứt.
Trong quảng trường, mọi khái niệm bị nghiền nát. Hy vọng không tồn tại, vì không có lối thoát. Thời gian không tồn tại, vì không ai nhớ mình đã nhảy bao lâu. Nhiệt huyết trở thành nỗi ám ảnh, vì bất cứ thực thể nào cố cưỡng lại điệu nhảy đều bị đốt cháy thành ánh sáng, rồi tan biến trong bóng tối.
Không ai biết điệu nhảy của Tĩnh Lặng bắt đầu từ đâu và cũng không ai biết nó sẽ kết thúc ở đâu. Chỉ biết rằng, mỗi lần nó xoay người, một vũ trụ khác sẽ bị kéo vào vũ điệu hỗn loạn này.
Và mọi thứ kết thúc không gì còn lại
Điệu nhảy tiếp tục cho đến khi tất cả vũ trụ đều bị nhấn chìm trong tiếng vỗ tay. Tĩnh Lặng, kẻ duy nhất tồn tại, bước đi trên bề mặt của mọi thực tại tan vỡ. Những mảnh vụn của không gian, những khái niệm bị bóp méo và những ký ức còn sót lại của các thực thể giờ chỉ là bụi lấp lánh trôi nổi trong hư không.
Tĩnh Lặng dừng lại. Nó cúi đầu, nhấc một trái tim cuối cùng - trái tim cuối cùng của mọi thực thể đã từng sống và xoay vòng lần nữa. Không có kết thúc, vì nơi này, kết thúc không bao giờ tồn tại.
saving score / loading statistics ...