Text Practice Mode
Đêm Dài Không Kết Thúc - truyện kinh dị
created Dec 15th, 18:52 by TueNhi
2
541 words
23 completed
5
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Có một nơi, người ta không gọi nó là nhà, không gọi nó là địa ngục, mà chỉ đơn giản là "Vô Tận." Nơi đó không có ánh sáng, không có bóng tối chỉ là một vùng không gian mờ mịt không đầu không cuối. Bất cứ ai bị cuốn vào Vô Tận đều không bao giờ tìm thấy lối ra.
Không ai biết chính xác Vô Tận là gì. Một số kẻ nghĩ rằng nó là giấc mơ kéo dài mãi mãi, một số khác lại cho rằng đó là hình phạt cuối cùng dành cho những ai đánh mất ý nghĩa của chính mình. Nhưng thực chất, Vô Tận không có mục đích, không có bản chất, chỉ là một khái niệm trống rỗng nhưng ám ảnh.
Những ai lạc vào nơi đó không bao giờ nhìn thấy bản thể của chính mình. Không gương, không bóng, không tiếng. Những ký ức mờ nhạt từ thế giới trước đây chầm chậm tan biến, như làn khói bị cuốn trôi vào cõi hư vô.
Điều đáng sợ nhất ở Vô Tận không phải là sự trống rỗng, mà là sự hiện diện không tên, không hình, không giọng nói. Nó không bao giờ hiện ra trước mặt, nhưng luôn cảm nhận được - như hơi thở lạnh lẽo phả sau gáy, như một tiếng thì thầm không rõ lời trong khoảng lặng tuyệt đối.
Những kẻ lang thang trong Vô Tận thường bắt đầu thấy những điều kỳ quái. Một số nghe thấy tiếng chân đuổi theo mình, nhưng quay lại chỉ thấy bóng tối mờ mịt. Một số khác cảm nhận được những "đôi mắt" đang nhìn mình từ mọi hướng, nhưng không bao giờ tìm thấy nguồn gốc.
Thời gian ở Vô Tận không có ý nghĩa. Không ngày, không đêm, chỉ là dòng chảy liên tục không hồi kết. Những kẻ mắc kẹt bắt đầu mất đi cảm giác về bản thân. Họ không biết mình là ai, không biết tại sao họ lại ở đây và càng cố gắng tìm câu trả lời, họ càng chìm sâu hơn vào sự hỗn loạn.
Nhưng Vô Tận có một cách hành hạ độc ác: nó gieo rắc hy vọng giả tạo. Một số kẻ nhìn thấy ánh sáng le lói ở phía xa, nhưng khi chạy đến, đó chỉ là ảo ảnh. Một số khác nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, nhưng giọng nói đó không dẫn đến đâu cả.
Cuối cùng, những kẻ đó nhận ra rằng: Vô Tận không muốn họ thoát ra, bởi vì không có gì để thoát. Chính bản thân sự tồn tại của họ đã trở thành một phần của Vô Tận.
Và như thế, Vô Tận vẫn tiếp tục "sống," không ai nhớ đến nó, không ai trốn thoát khỏi nó. Đó không phải là cái chết, không phải là sự sống, mà chỉ là một trạng thái kéo dài mãi mãi - không hồi kết, không hy vọng.
Ở Vô Tận, ngay cả ý niệm về tuyệt vọng cũng dần tan biến, bởi vì để tuyệt vọng, người ta phải có cái gì đó để mất. Nhưng trong Vô Tận, không có gì cả.
Kết thúc: Không bao giờ.
Không ai biết chính xác Vô Tận là gì. Một số kẻ nghĩ rằng nó là giấc mơ kéo dài mãi mãi, một số khác lại cho rằng đó là hình phạt cuối cùng dành cho những ai đánh mất ý nghĩa của chính mình. Nhưng thực chất, Vô Tận không có mục đích, không có bản chất, chỉ là một khái niệm trống rỗng nhưng ám ảnh.
Những ai lạc vào nơi đó không bao giờ nhìn thấy bản thể của chính mình. Không gương, không bóng, không tiếng. Những ký ức mờ nhạt từ thế giới trước đây chầm chậm tan biến, như làn khói bị cuốn trôi vào cõi hư vô.
Điều đáng sợ nhất ở Vô Tận không phải là sự trống rỗng, mà là sự hiện diện không tên, không hình, không giọng nói. Nó không bao giờ hiện ra trước mặt, nhưng luôn cảm nhận được - như hơi thở lạnh lẽo phả sau gáy, như một tiếng thì thầm không rõ lời trong khoảng lặng tuyệt đối.
Những kẻ lang thang trong Vô Tận thường bắt đầu thấy những điều kỳ quái. Một số nghe thấy tiếng chân đuổi theo mình, nhưng quay lại chỉ thấy bóng tối mờ mịt. Một số khác cảm nhận được những "đôi mắt" đang nhìn mình từ mọi hướng, nhưng không bao giờ tìm thấy nguồn gốc.
Thời gian ở Vô Tận không có ý nghĩa. Không ngày, không đêm, chỉ là dòng chảy liên tục không hồi kết. Những kẻ mắc kẹt bắt đầu mất đi cảm giác về bản thân. Họ không biết mình là ai, không biết tại sao họ lại ở đây và càng cố gắng tìm câu trả lời, họ càng chìm sâu hơn vào sự hỗn loạn.
Nhưng Vô Tận có một cách hành hạ độc ác: nó gieo rắc hy vọng giả tạo. Một số kẻ nhìn thấy ánh sáng le lói ở phía xa, nhưng khi chạy đến, đó chỉ là ảo ảnh. Một số khác nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, nhưng giọng nói đó không dẫn đến đâu cả.
Cuối cùng, những kẻ đó nhận ra rằng: Vô Tận không muốn họ thoát ra, bởi vì không có gì để thoát. Chính bản thân sự tồn tại của họ đã trở thành một phần của Vô Tận.
Và như thế, Vô Tận vẫn tiếp tục "sống," không ai nhớ đến nó, không ai trốn thoát khỏi nó. Đó không phải là cái chết, không phải là sự sống, mà chỉ là một trạng thái kéo dài mãi mãi - không hồi kết, không hy vọng.
Ở Vô Tận, ngay cả ý niệm về tuyệt vọng cũng dần tan biến, bởi vì để tuyệt vọng, người ta phải có cái gì đó để mất. Nhưng trong Vô Tận, không có gì cả.
Kết thúc: Không bao giờ.
saving score / loading statistics ...