Text Practice Mode
Lời khai của hàng xóm nghi phạm
created Dec 14th, 10:22 by embe
0
579 words
3 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
“Là bệnh mãn tính sao?” Tôi hỏi.
“Hội chứng Ure huyết, thận hỏng rồi, cách hai ngày phải đi thẩm tách một lần.”
“Đều là bà chăm nom sao ạ?”
“Đúng vậy, nương tựa vào nhau.”
“Haizz, thật không dễ dàng gì.”
“Hôm qua cũng có người tìm tới đây.” Văn Hàm Anh nói.
“Ai vậy ạ?”
“Kiểm sát viên, họ Ngô.” Bà nói, “Kiểm sát viên Ngô hỏi tôi, Tiểu Hà nhà bên là người như thế nào. Có phải cậu cũng muốn hỏi điều này?”
Dường như Văn Hàm Anh nói lẫn giọng địa phương, ‘Tiểu Hạ’ nói thành ‘Tiểu Hà’. Nhưng đây không phải vấn đề chính, điều quan trọng là kiểm sát viên ấy vậy mà cũng từng tới đây.
“Vâng đúng vậy, cháu cũng muốn hỏi.”
“Tôi đã biết sơ qua về chuyện của Tiểu Hà. Nhưng tôi cho rằng không phải là cậu ấy.”
“Tại sao?”
Văn Hàm Anh nghĩ một lát, nói: “Con người ta làm chuyện xấu đều là vì có ham muốn. Tiểu Hà là kiểu người không có khát khao hay mong muốn gì cả, sống ngày nào hay ngày đó, lúc nào tôi cũng bảo thằng bé là không có chí khí.”
Không ham muốn khát khao gì?
Bà ấy nói tiếp: “Thằng bé cũng hay ngượng ngùng, tính cách rất chân thật, trầm ổn. Ông nhà tôi bị bệnh, rất nhiều việc bất tiện, cậu ấy đã giúp đỡ rất nhiều."
“Nếu cứ nhất định hỏi tôi cậu ấy không tốt ở điểm nào, thì đó là chẳng có ước mơ theo đuổi gì cả, tuổi còn trẻ mà cũng không ra ngoài đi làm. Tất nhiên đây là cách nhìn của cá nhân tôi, các cậu phá án chắc chắn là cần xem xét chứng cứ, một bà già như tôi không hiểu lắm về những chuyện này, chỉ là cảm thấy cậu ấy không có lý do gì để giết người.”
Đánh giá của bà khá tương đồng với cảm nhận của tôi về Hạ Thiên Ảnh, tôi thấy hơi kích động, tiếp đó hỏi nhiều hơn.
“Anh ta chuyển tới đây khi nào vậy?”
“Chuyển tới được hơn 1 năm rồi.”
“Bà từng gặp người nhà anh ta chưa?”
“Chưa. Thằng bé nói cậu ấy là trẻ mồ côi, chỉ có một mình. Thế nên các cậu nói cậu ấy giết chết anh trai, tôi không biết anh trai này là anh trai nào.”
Tôi cảm thấy hơi kì lạ. Không nhắc đến người nhà là một chuyện, nhưng nói thẳng rằng bản thân là cô nhi lại là một chuyện khác, nghe như thể đoạn tuyệt quan hệ với người thân vậy.
Nhưng nếu đã như vậy thì sao lại đột nhiên về sống ở nhà anh trai, rồi đột nhiên đi tìm bố để tranh tài sản?
Tôi hỏi tiếp: “Nửa năm nay anh ta không sống ở đây, bà có biết không?”
“Biết chứ. Hồi đầu năm, thằng bé nói nó có người bạn ở thành phố khác, giới thiệu cho cậu ấy một công việc, cậu ấy muốn đi xem thử. Khi ấy tôi nghe vậy thì rất an lòng, nghĩ rằng cuối cùng cậu ấy cũng phấn chấn lên rồi. Sau khi rời đi cũng không trả phòng, nhỡ đâu tới đó lại thấy công việc không ổn thì sao? Tháng trước mới trở về, nói rằng công việc đó đúng là không tốt, nên đã quay về.”
“Hội chứng Ure huyết, thận hỏng rồi, cách hai ngày phải đi thẩm tách một lần.”
“Đều là bà chăm nom sao ạ?”
“Đúng vậy, nương tựa vào nhau.”
“Haizz, thật không dễ dàng gì.”
“Hôm qua cũng có người tìm tới đây.” Văn Hàm Anh nói.
“Ai vậy ạ?”
“Kiểm sát viên, họ Ngô.” Bà nói, “Kiểm sát viên Ngô hỏi tôi, Tiểu Hà nhà bên là người như thế nào. Có phải cậu cũng muốn hỏi điều này?”
Dường như Văn Hàm Anh nói lẫn giọng địa phương, ‘Tiểu Hạ’ nói thành ‘Tiểu Hà’. Nhưng đây không phải vấn đề chính, điều quan trọng là kiểm sát viên ấy vậy mà cũng từng tới đây.
“Vâng đúng vậy, cháu cũng muốn hỏi.”
“Tôi đã biết sơ qua về chuyện của Tiểu Hà. Nhưng tôi cho rằng không phải là cậu ấy.”
“Tại sao?”
Văn Hàm Anh nghĩ một lát, nói: “Con người ta làm chuyện xấu đều là vì có ham muốn. Tiểu Hà là kiểu người không có khát khao hay mong muốn gì cả, sống ngày nào hay ngày đó, lúc nào tôi cũng bảo thằng bé là không có chí khí.”
Không ham muốn khát khao gì?
Bà ấy nói tiếp: “Thằng bé cũng hay ngượng ngùng, tính cách rất chân thật, trầm ổn. Ông nhà tôi bị bệnh, rất nhiều việc bất tiện, cậu ấy đã giúp đỡ rất nhiều."
“Nếu cứ nhất định hỏi tôi cậu ấy không tốt ở điểm nào, thì đó là chẳng có ước mơ theo đuổi gì cả, tuổi còn trẻ mà cũng không ra ngoài đi làm. Tất nhiên đây là cách nhìn của cá nhân tôi, các cậu phá án chắc chắn là cần xem xét chứng cứ, một bà già như tôi không hiểu lắm về những chuyện này, chỉ là cảm thấy cậu ấy không có lý do gì để giết người.”
Đánh giá của bà khá tương đồng với cảm nhận của tôi về Hạ Thiên Ảnh, tôi thấy hơi kích động, tiếp đó hỏi nhiều hơn.
“Anh ta chuyển tới đây khi nào vậy?”
“Chuyển tới được hơn 1 năm rồi.”
“Bà từng gặp người nhà anh ta chưa?”
“Chưa. Thằng bé nói cậu ấy là trẻ mồ côi, chỉ có một mình. Thế nên các cậu nói cậu ấy giết chết anh trai, tôi không biết anh trai này là anh trai nào.”
Tôi cảm thấy hơi kì lạ. Không nhắc đến người nhà là một chuyện, nhưng nói thẳng rằng bản thân là cô nhi lại là một chuyện khác, nghe như thể đoạn tuyệt quan hệ với người thân vậy.
Nhưng nếu đã như vậy thì sao lại đột nhiên về sống ở nhà anh trai, rồi đột nhiên đi tìm bố để tranh tài sản?
Tôi hỏi tiếp: “Nửa năm nay anh ta không sống ở đây, bà có biết không?”
“Biết chứ. Hồi đầu năm, thằng bé nói nó có người bạn ở thành phố khác, giới thiệu cho cậu ấy một công việc, cậu ấy muốn đi xem thử. Khi ấy tôi nghe vậy thì rất an lòng, nghĩ rằng cuối cùng cậu ấy cũng phấn chấn lên rồi. Sau khi rời đi cũng không trả phòng, nhỡ đâu tới đó lại thấy công việc không ổn thì sao? Tháng trước mới trở về, nói rằng công việc đó đúng là không tốt, nên đã quay về.”
saving score / loading statistics ...