eng
competition

Text Practice Mode

Giờ đây tôi chẳng còn mong được ai cứu rỗi

created Dec 14th, 01:58 by TrnhHiVy


1


Rating

302 words
40 completed
00:00
Tôi chẳng còn mong muốn thứ nữa, chỉ cầu mong cho bản thân được vui vẻ thêm một chút, may mắn thêm một chút. Tôi cũng không còn mong đợi ai đó tới cứu rỗi mình, chỉ cầu mong rằng, trong quá trình tôi tự chữa lành, không ai làm phiền, một mình trốn một góc nhỏ nào đó trong cuộc đời này, từ từ ổn dần ổn dần...
 
Đã rất lâu rồi tôi không còn cảm giác vui vẻ hạnh phúc thực sự, tâm trạng cứ luôn dột như nơi đáy vực, nghĩ nhiều, tự trách bản thân, làm chuyện cũng không hứng thú, không phấn chấn lên được. Nhiều khi tôi luôn tự hỏi, tại sao những người gây ra tổn thương vẫn sống tốt dường như còn chẳng hề nhớ tới, chỉ người chịu tổn thương ôm nỗi đau gặm nhấm một mình. Nhiều lần tôi tự kiểm điểm lại bản thân, tôi thà rằng tôi người lỗi trong mọi chuyện, để tôi do cho sự đau khổ của mình, nhưng sự thật tôi không hề làm sai cả. Tôi rất hoài niệm bản thân của quá khứ, hoài niệm bản thân trong quãng thời gian ngày nào cũng vui vẻ, hoạt bát, cười nhiều. Thật sự rất muốn quay trở lại trạng thái tinh thần khi ấy, nhưng không thể trở lại được nữa, thậm chí còn ngày càng tồi tệ hơn.
 
Gần đây tôi thấy mệt lắm, muốn buông bỏ tất cả mọi thứ hiện tại, muốn trốn đến một nơi chẳng ai quen biết, muốn dọn dẹp sạch sẽ, quét bỏ hết bụi bẩn trong tâm trí này, ngủ một giấc thật sâu, thật ngon...
 

saving score / loading statistics ...