Text Practice Mode
Không cách nào bào chữa
created Dec 12th, 06:44 by DuDu
1
662 words
38 completed
4
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Ban đầu tôi cũng nói rồi, trong ba năm sau khi tốt nghiệp, tôi chỉ từng làm tố tụng dân sự, chưa từng biện hộ án hình sự, kinh nghiệm liên quan không đủ. Vụ án của anh tình hình phức tạp, vẫn phải tìm luật sư hình sự có kinh nghiệm dày dặn thì mới ổn thỏa được. Đây là lời từ tận đáy lòng của tôi.”
Tôi nói liền một mạch, như trút được gánh nặng trong lòng.
Hạ Thiên Ảnh im lặng rất lâu.
Thực ra không phải là hoàn toàn không có cách. Nếu có thể có được đơn tha thứ của người nhà nạn nhân, tích cực bồi thường, vậy thì cũng có thể xem xét tình hình để giảm nhẹ tội. Nhưng vấn đề cụ thể phân tích cụ thể, trong vụ án này thì cách này không ổn.
Hôm qua khi xem được một nửa hồ sơ, tôi đã tới bệnh viện nhân dân thành phố một chuyến.
Khi ấy bố Hạ đang ngủ, không thể nói chuyện. Tôi đã đưa quà mang theo cho nhân viên chăm sóc, trao đổi thông tin liên lạc với cậu ta.
Tối hôm qua, nhân viên chăm sóc đã liên hệ với tôi, nói rằng ông cụ đã tỉnh, tinh thần khá ổn, giống như là hồi quang phản chiếu. Ông ấy không cách nào chấp nhận được sự thật con trai nhỏ giết chết con trai lớn, không ngừng nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm ‘súc sinh’, ‘nghiệp chướng’, gào khóc chửi bới trong phẫn nộ.
Kiểm sát viên phụ trách vụ án này tối qua đã tới, nói với ông cụ về tiến triển hiện tại, nói được một nửa thì bị bố Hạ ngắt lời: “Cậu không cần nói nữa, tôi không muốn nghe, tử hình đi!”
Nhân viên chăm sóc nói, ông cụ tới tình trạng sắp chết như hiện tại, muốn giữ khí tiết tuổi già, đoạn tử tuyệt tôn đã trở thành chuyện nhỏ rồi. Việc hương hỏa phải truyền cho con cháu như con trai cả thì mới có ý nghĩa, giữ lại loại gây tại họa như con trai út sẽ chỉ khiến ông ấy xấu mặt.
Đã nói tới mức này, còn có thể viết đơn tha thứ mới lạ ấy.
Năng lực làm công tác tư tưởng của tôi không thể nào đạt tới mức độ xoay chuyển càn khôn được, tôi cũng không có động lực để đi cố gắng thêm nữa, tôi chỉ muốn hủy bỏ việc bào chữa này.
Đến cả bố ruột cũng chán ghét anh ta cùng cực, huống hồ là một người ngoài như tôi.
Việc bồi thường lại càng không thực tế. Một người cha già đang cận kề với cái chết thì còn quan tâm gì tới việc bồi thường? Một người con bất hiếu nghèo tới mức vì gia sản của bố mà không ngại giết người thì có thể bồi thường cái gì?
“Tôi đã cố gắng hết sức. Anh hãy cân nhắc thêm, tôi đợi hồi đáp của anh. Cuộc gặp hôm nay của chúng ta đến đây thôi.”
Nói rồi, tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Luật sư Lục, đợi đã.” Hạ Thiên Ảnh gọi tôi lại, “Tôi có một câu hỏi.”
Tôi ngừng bước.
“Câu hỏi gì?”
“Tại sao lại có luật sư bào chữa cho người xấu?” Anh ta nhìn tôi và hỏi.
Tôi ngây người, tim bỗng chốc đập mạnh.
Đập tới mức lồng ngực tôi đau nhói.
Thấy tôi không trả lời, anh ta tiếp tục nói: “Nếu cậu đã quên đáp án, vậy để tôi trả lời. Bởi vì cần bảo đảm tính công bằng công chính của việc thẩm phán, bởi vì trước khi chính thức bị định tội, nghi phạm chỉ là bị nghi ngờ, về mặt pháp luật nên được coi như vô tội.”
Cặp mắt bình tĩnh của Hạ Thiên Ảnh nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nói liền một mạch, như trút được gánh nặng trong lòng.
Hạ Thiên Ảnh im lặng rất lâu.
Thực ra không phải là hoàn toàn không có cách. Nếu có thể có được đơn tha thứ của người nhà nạn nhân, tích cực bồi thường, vậy thì cũng có thể xem xét tình hình để giảm nhẹ tội. Nhưng vấn đề cụ thể phân tích cụ thể, trong vụ án này thì cách này không ổn.
Hôm qua khi xem được một nửa hồ sơ, tôi đã tới bệnh viện nhân dân thành phố một chuyến.
Khi ấy bố Hạ đang ngủ, không thể nói chuyện. Tôi đã đưa quà mang theo cho nhân viên chăm sóc, trao đổi thông tin liên lạc với cậu ta.
Tối hôm qua, nhân viên chăm sóc đã liên hệ với tôi, nói rằng ông cụ đã tỉnh, tinh thần khá ổn, giống như là hồi quang phản chiếu. Ông ấy không cách nào chấp nhận được sự thật con trai nhỏ giết chết con trai lớn, không ngừng nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm ‘súc sinh’, ‘nghiệp chướng’, gào khóc chửi bới trong phẫn nộ.
Kiểm sát viên phụ trách vụ án này tối qua đã tới, nói với ông cụ về tiến triển hiện tại, nói được một nửa thì bị bố Hạ ngắt lời: “Cậu không cần nói nữa, tôi không muốn nghe, tử hình đi!”
Nhân viên chăm sóc nói, ông cụ tới tình trạng sắp chết như hiện tại, muốn giữ khí tiết tuổi già, đoạn tử tuyệt tôn đã trở thành chuyện nhỏ rồi. Việc hương hỏa phải truyền cho con cháu như con trai cả thì mới có ý nghĩa, giữ lại loại gây tại họa như con trai út sẽ chỉ khiến ông ấy xấu mặt.
Đã nói tới mức này, còn có thể viết đơn tha thứ mới lạ ấy.
Năng lực làm công tác tư tưởng của tôi không thể nào đạt tới mức độ xoay chuyển càn khôn được, tôi cũng không có động lực để đi cố gắng thêm nữa, tôi chỉ muốn hủy bỏ việc bào chữa này.
Đến cả bố ruột cũng chán ghét anh ta cùng cực, huống hồ là một người ngoài như tôi.
Việc bồi thường lại càng không thực tế. Một người cha già đang cận kề với cái chết thì còn quan tâm gì tới việc bồi thường? Một người con bất hiếu nghèo tới mức vì gia sản của bố mà không ngại giết người thì có thể bồi thường cái gì?
“Tôi đã cố gắng hết sức. Anh hãy cân nhắc thêm, tôi đợi hồi đáp của anh. Cuộc gặp hôm nay của chúng ta đến đây thôi.”
Nói rồi, tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Luật sư Lục, đợi đã.” Hạ Thiên Ảnh gọi tôi lại, “Tôi có một câu hỏi.”
Tôi ngừng bước.
“Câu hỏi gì?”
“Tại sao lại có luật sư bào chữa cho người xấu?” Anh ta nhìn tôi và hỏi.
Tôi ngây người, tim bỗng chốc đập mạnh.
Đập tới mức lồng ngực tôi đau nhói.
Thấy tôi không trả lời, anh ta tiếp tục nói: “Nếu cậu đã quên đáp án, vậy để tôi trả lời. Bởi vì cần bảo đảm tính công bằng công chính của việc thẩm phán, bởi vì trước khi chính thức bị định tội, nghi phạm chỉ là bị nghi ngờ, về mặt pháp luật nên được coi như vô tội.”
Cặp mắt bình tĩnh của Hạ Thiên Ảnh nhìn chằm chằm vào tôi.
saving score / loading statistics ...