Text Practice Mode
Tôi cảm thấy tình trạng của mình đang trầm trọng hơn
created Nov 5th, 20:02 by DuDu
0
579 words
27 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Thường cách 1 đến 2 tuần tôi sẽ nấu cơm thịnh soạn rồi ship gửi tới công ty cho người yêu ăn trưa. Tôi thường sẽ đắn đo suy nghĩ thực đơn từ tối hôm trước, hôm nào cũng sẽ có đủ 4 món, màu sắc đẹp mắt, kèm hộp hoa quả hoặc đồ uống tráng miệng, có đôi khi còn làm thêm bánh. Bánh trái hoa quả tôi đều chuẩn bị kĩ lưỡng đầy đủ để người yêu mời cả đồng nghiệp trong phòng. Kể lể dài dòng như vậy dường như chỉ vì muốn nói rằng, tôi đã dành cả tâm huyết vào đó, tất nhiên tôi không bao giờ kể công, đơn giản vì tôi thấy vui và tự nguyện làm thế.
Hồi nãy call nói chuyện với anh, anh vô tình kể với tôi về chuyện một đồng nghiệp đã khinh khỉnh chê bánh tôi làm, anh kể với giọng thản nhiên, cười đùa, và cảm thấy đó không phải chuyện gì to tát. Nhưng ngay khi biết được chuyện ấy, tâm trạng của tôi bỗng chốc trở nên tồi tệ, trong khi ngay giây trước còn đang vui vẻ, năng lượng giống như đột ngột tụt xuống âm vô cực, và nước mắt tôi trào ra không kiểm soát, cổ họng nghẹn lại, tức ngực khó thở. Nghe buồn cười nhỉ, nghe vô lý nhỉ. Tôi cũng thấy thế, tôi biết đó là một chuyện vô cùng cỏn con không đáng để buồn, thậm chí còn không phải người yêu chê mà là một người xa lạ tôi còn không biết mặt, và bánh ngon hay không tôi cũng tự biết rõ, tất cả điều này tôi đều hiểu. Nhưng tôi lại không thể kiểm soát được cảm xúc tiêu cực cuồn cuộn trong lòng. Tôi giật mình nhận ra mức độ chịu đựng về tâm lý của mình đã xuống tới mức quá thấp, tôi quá để ý đến cái nhìn của người khác. Tôi đã đọc đủ nhiều sách tâm lý để cố gắng tự cứu rỗi tình trạng của mình, tôi đã học được cách quan sát những cảm xúc và suy nghĩ tiêu cực, tôi cố gắng trấn tĩnh nhưng cũng chỉ tới vậy, vẫn không thể khống chế được sự tiêu cực trong mình. Tôi tưởng tượng ra cảnh mọi đồng nghiệp trong phòng đều đang chê bai tôi, trong khi tôi thì chu đáo nghĩ cho họ, tôi cảm thấy bao nhiêu công sức tâm huyết của mình chỉ là một trò cười, tôi cảm thấy mình là đứa ngu ngốc. Tôi nghĩ về việc người yêu không bênh vực mình, nghĩ tới cảnh tương lai có ai đó chê bai xỉ nhục ngay trước mặt tôi thì người yêu cũng coi đó là chuyện nhỏ. Tôi thấy tức giận vì anh cho rằng tôi quá nhạy cảm, mặc dù tôi biết anh nói đúng. Tôi biết mình đang tự biên kịch nên câu chuyện tồi tệ, đang bi kịch hóa mọi thứ. Nhưng tôi không thể ngừng lại được. Tôi thấy sợ hãi khi tình trạng của mình tồi tệ tới mức này. Hơn nữa lại chẳng thể kể với ai, bởi ai nghe xong cũng sẽ cười và bảo tôi overthingking mà thôi. Tôi nghĩ chắc tôi lại phải vào viện xin bác sĩ kê đơn thuốc uống, việc đọc sách hay ngồi thiền suốt thời gian qua dường như chẳng có tác dụng gì cả.
Hồi nãy call nói chuyện với anh, anh vô tình kể với tôi về chuyện một đồng nghiệp đã khinh khỉnh chê bánh tôi làm, anh kể với giọng thản nhiên, cười đùa, và cảm thấy đó không phải chuyện gì to tát. Nhưng ngay khi biết được chuyện ấy, tâm trạng của tôi bỗng chốc trở nên tồi tệ, trong khi ngay giây trước còn đang vui vẻ, năng lượng giống như đột ngột tụt xuống âm vô cực, và nước mắt tôi trào ra không kiểm soát, cổ họng nghẹn lại, tức ngực khó thở. Nghe buồn cười nhỉ, nghe vô lý nhỉ. Tôi cũng thấy thế, tôi biết đó là một chuyện vô cùng cỏn con không đáng để buồn, thậm chí còn không phải người yêu chê mà là một người xa lạ tôi còn không biết mặt, và bánh ngon hay không tôi cũng tự biết rõ, tất cả điều này tôi đều hiểu. Nhưng tôi lại không thể kiểm soát được cảm xúc tiêu cực cuồn cuộn trong lòng. Tôi giật mình nhận ra mức độ chịu đựng về tâm lý của mình đã xuống tới mức quá thấp, tôi quá để ý đến cái nhìn của người khác. Tôi đã đọc đủ nhiều sách tâm lý để cố gắng tự cứu rỗi tình trạng của mình, tôi đã học được cách quan sát những cảm xúc và suy nghĩ tiêu cực, tôi cố gắng trấn tĩnh nhưng cũng chỉ tới vậy, vẫn không thể khống chế được sự tiêu cực trong mình. Tôi tưởng tượng ra cảnh mọi đồng nghiệp trong phòng đều đang chê bai tôi, trong khi tôi thì chu đáo nghĩ cho họ, tôi cảm thấy bao nhiêu công sức tâm huyết của mình chỉ là một trò cười, tôi cảm thấy mình là đứa ngu ngốc. Tôi nghĩ về việc người yêu không bênh vực mình, nghĩ tới cảnh tương lai có ai đó chê bai xỉ nhục ngay trước mặt tôi thì người yêu cũng coi đó là chuyện nhỏ. Tôi thấy tức giận vì anh cho rằng tôi quá nhạy cảm, mặc dù tôi biết anh nói đúng. Tôi biết mình đang tự biên kịch nên câu chuyện tồi tệ, đang bi kịch hóa mọi thứ. Nhưng tôi không thể ngừng lại được. Tôi thấy sợ hãi khi tình trạng của mình tồi tệ tới mức này. Hơn nữa lại chẳng thể kể với ai, bởi ai nghe xong cũng sẽ cười và bảo tôi overthingking mà thôi. Tôi nghĩ chắc tôi lại phải vào viện xin bác sĩ kê đơn thuốc uống, việc đọc sách hay ngồi thiền suốt thời gian qua dường như chẳng có tác dụng gì cả.
saving score / loading statistics ...