Text Practice Mode
quỷ khóc 1
created Oct 24th, 12:08 by PhHong3
0
1081 words
11 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Sau một cơn mộng mị kéo dài, tôi tỉnh dậy trên một chiếc xe buýt kì lạ, xe buýt được sơn vàng và hàng ghế được lót vải màu xanh nhìn đã khá cũ kỹ. Trên xe bao gồm cả tôi tổng cộng có 9 người, 4 cô gái và 5 chàng trai. Mọi người còn lại cũng dần tỉnh dậy nhìn nhau đầy hoang mang. Đột nhiên một anh chàng béo hùng hổ đứng dậy hét to lên.
“Chắc chắn là một show hành trình nào đó không có lương tâm, muốn mời chúng ta đến để quay show thực tế. Chắc chắn điện thoại của chúng ta đã bị tịch thu rồi. Các anh chị cứ ở lại chơi đi, tôi đi đây."
Anh ta nói xong còn chưa để ai phản ứng đã vội vàng lao thẳng ra ngoài bất chấp việc xe buýt đang chạy. Anh ta lăn thẳng xuống đường, xe buýt cũng nhanh chóng chạy vụt qua, tôi hoảng hốt quay đầu nhìn lại nhưng do trời quá tối nên không biết hành khách đó đã như thế nào.
Bẵng đi khoảng mười mấy phút, trước mặt xe buýt là một hàng rào sắt nhưng mọi người đều kinh hoàng khi thấy chính người đàn ông béo lúc nãy bị treo lơ lửng phía trên, cả người loã lồ trần trụi không một mảnh vải che thân. Trên người anh ta không chỗ nào lành lặn, phần bụng đã bị khoét đi, tay chân bị lóc xương lột thịt, máu theo dòng chảy xuống đất. Tôi không nhịn được mà run sợ, những cô gái còn lại hét lên một tiếng thất thanh, những chàng trai cũng không giấu nổi sự kinh hoàng. Ngày thường tôi có sở thích đọc truyện trinh thám kinh dị nên không quá bất ngờ về những cảnh máu me. Nhưng việc xem trên ảnh và nhìn ngoài đời thật là hai việc hoàn toàn khác nhau, đây chắc chắn không phải một show tuyền hình thực tế như người dàn ông kia nói.
Mọi chuyện càng lúc càng kì lạ hơn khi chúng tôi dùng lại trước một toà biệt thự có hàng rào sắt rộng lớn được thiết kế theo lối kiến trúc vừa cổ kính vừa hiện đại. Từng người lần lượt xuống xe, tôi là người bước xuống xe cuối cùng còn đi trước là một anh chàng cao ráo đẹp trai. Đột nhiên anh ấy quay người nhìn về phía ghế tài xế xe buýt, tôi cũng vô thức nhìn theo. Nhưng trên ghế đó hoàn toàn không có người, thậm chí là không có gì cả. Chưa đợi tôi hoàn hồn, chiếc xe buýt đó đã rời đi biến mất trong làn sương mù tăm tối bao phủ khắp nơi đây.
Một anh chàng mặc áo sơ mi trắng và quần tây như nhân viên văn phòng là người mở miệng phá vỡ tình cảnh im lặng này đầu tiên.
“Đi thôi, dường như chúng ta không còn lựa chọn nào khác.”
Một cô gái trạc tuổi tôi để tóc ngắn uốn thành từng lọn xoăn mặc váy hồng sợ hãi nói.
“Thật sự, thật sự phải đi vào trong à? Còn nếu bên trong không an toàn thì sao?”
Tôi cũng không muốn vào, dù sao chuyện này kì quái tới mức không ai ngờ tới. Ban đầu tất cả chỉ nghĩ rằng đây là một trò đùa hoặc show thực tế gì đó như lời anh chàng béo kia nói nhưng khi họ nhận ra trên xe buýt hoàn toàn không có tài xế thì tất cả đều rơi vào nỗi sợ hãi sâu sắc. Lúc này anh chàng đẹp trai cạnh tôi giọng bình tĩnh nói:
“Vậy các người có định đi vào dải sương mù đó không?”
Thấy mọi người không trả lời, anh ta nói tiếp:
“Các người không nhớ à? Người đàn ông béo nhảy khỏi xe trước đó sao?”
Tất cả đều vô thức nhớ lại hình ảnh người đàn ông béo bị treo lủng lẳng trên hàng rào sắt. Anh ta chết không nhắm mắt, tức tưởi đến mức trên mặt vẫn lộ vẻ kinh hoàng. Tôi rùng mình, thay vì đi vào dải sương mù chết người đó thì thà đi vào căn biệt thự này còn hơn. Thế là với sự mở đường của anh chàng đẹp trai đó, mọi người lần nữa bước vào căn biết thự rộng lớn trước mắt, xung quanh im lặng, im lặng tới đáng sợ, chỉ có tiếng gió thổi và tiếng bước chân chúng tôi lạo xạo trên đá sỏi. Không hiểu sao tôi luôn có cảm giác nơi đây như tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài vậy.
Cổng của ngôi biệt thự này rất lớn, tay nắm cửa khắc hình sư tử, anh chàng đẹp trai gõ nhẹ hai tiếng. Người mở cửa là một cậu bé chứng mười bốn mười lăm tuổi gì đó, lạnh nhạt nói với chúng tôi.
“Vào đi!”
Anh chàng đẹp trai không do dự tiến vào, tôi cũng nối bước theo sau. Cậu bé nói tiếp với những người bên ngoài.
“Các người nên vào nhanh đi, dải sương mù bên ngoài nguy hiểm lắm.”
Những người còn lại giật thót mình, vội vàng chạy theo vào. Khác với vẻ tiêu điều bên ngoài, bên trong biệt thự lại khá ấm áp. Tôi thấy hai người mặc rất lịch sử nghiêm trang ngồi trên sofa, mắt chăm chăm như suy tư buồn bã nhìn ngọn lửa bập bùng giữa phòng. Không khí cũng trở nên lạnh giá theo sự im lặng đó. Cậu bé mở cửa cho chúng tôi cũng nhanh chóng leo lên sofa, lại là anh chàng đẹp trai lên tiếng trước.
“Xin hỏi đây là đâu? Tại sao chúng tôi lại ở đây? Dải sương mù và xe buýt bên ngoài là thế nào?”
Trong bầu không khí căng thẳng mà vẫn có thể hỏi liên tục ba câu hỏi, tôi cảm thấy anh chàng đẹp trai này có tâm lí rất vững vàng, có thể là người chịu áp lực lớn. Nhưng tiếc rằng ba người trên sofa vẫn im lặng không nói, thậm chí còn không buồn liếc nhìn. Thấy vậy một anh chàng đô con vai u thịt bắp để râu nhìn như giang hồ trong nhóm tức giận nói:
“Các người bị câm hả, không nghe chúng tôi hỏi sao?”
“Chắc chắn là một show hành trình nào đó không có lương tâm, muốn mời chúng ta đến để quay show thực tế. Chắc chắn điện thoại của chúng ta đã bị tịch thu rồi. Các anh chị cứ ở lại chơi đi, tôi đi đây."
Anh ta nói xong còn chưa để ai phản ứng đã vội vàng lao thẳng ra ngoài bất chấp việc xe buýt đang chạy. Anh ta lăn thẳng xuống đường, xe buýt cũng nhanh chóng chạy vụt qua, tôi hoảng hốt quay đầu nhìn lại nhưng do trời quá tối nên không biết hành khách đó đã như thế nào.
Bẵng đi khoảng mười mấy phút, trước mặt xe buýt là một hàng rào sắt nhưng mọi người đều kinh hoàng khi thấy chính người đàn ông béo lúc nãy bị treo lơ lửng phía trên, cả người loã lồ trần trụi không một mảnh vải che thân. Trên người anh ta không chỗ nào lành lặn, phần bụng đã bị khoét đi, tay chân bị lóc xương lột thịt, máu theo dòng chảy xuống đất. Tôi không nhịn được mà run sợ, những cô gái còn lại hét lên một tiếng thất thanh, những chàng trai cũng không giấu nổi sự kinh hoàng. Ngày thường tôi có sở thích đọc truyện trinh thám kinh dị nên không quá bất ngờ về những cảnh máu me. Nhưng việc xem trên ảnh và nhìn ngoài đời thật là hai việc hoàn toàn khác nhau, đây chắc chắn không phải một show tuyền hình thực tế như người dàn ông kia nói.
Mọi chuyện càng lúc càng kì lạ hơn khi chúng tôi dùng lại trước một toà biệt thự có hàng rào sắt rộng lớn được thiết kế theo lối kiến trúc vừa cổ kính vừa hiện đại. Từng người lần lượt xuống xe, tôi là người bước xuống xe cuối cùng còn đi trước là một anh chàng cao ráo đẹp trai. Đột nhiên anh ấy quay người nhìn về phía ghế tài xế xe buýt, tôi cũng vô thức nhìn theo. Nhưng trên ghế đó hoàn toàn không có người, thậm chí là không có gì cả. Chưa đợi tôi hoàn hồn, chiếc xe buýt đó đã rời đi biến mất trong làn sương mù tăm tối bao phủ khắp nơi đây.
Một anh chàng mặc áo sơ mi trắng và quần tây như nhân viên văn phòng là người mở miệng phá vỡ tình cảnh im lặng này đầu tiên.
“Đi thôi, dường như chúng ta không còn lựa chọn nào khác.”
Một cô gái trạc tuổi tôi để tóc ngắn uốn thành từng lọn xoăn mặc váy hồng sợ hãi nói.
“Thật sự, thật sự phải đi vào trong à? Còn nếu bên trong không an toàn thì sao?”
Tôi cũng không muốn vào, dù sao chuyện này kì quái tới mức không ai ngờ tới. Ban đầu tất cả chỉ nghĩ rằng đây là một trò đùa hoặc show thực tế gì đó như lời anh chàng béo kia nói nhưng khi họ nhận ra trên xe buýt hoàn toàn không có tài xế thì tất cả đều rơi vào nỗi sợ hãi sâu sắc. Lúc này anh chàng đẹp trai cạnh tôi giọng bình tĩnh nói:
“Vậy các người có định đi vào dải sương mù đó không?”
Thấy mọi người không trả lời, anh ta nói tiếp:
“Các người không nhớ à? Người đàn ông béo nhảy khỏi xe trước đó sao?”
Tất cả đều vô thức nhớ lại hình ảnh người đàn ông béo bị treo lủng lẳng trên hàng rào sắt. Anh ta chết không nhắm mắt, tức tưởi đến mức trên mặt vẫn lộ vẻ kinh hoàng. Tôi rùng mình, thay vì đi vào dải sương mù chết người đó thì thà đi vào căn biệt thự này còn hơn. Thế là với sự mở đường của anh chàng đẹp trai đó, mọi người lần nữa bước vào căn biết thự rộng lớn trước mắt, xung quanh im lặng, im lặng tới đáng sợ, chỉ có tiếng gió thổi và tiếng bước chân chúng tôi lạo xạo trên đá sỏi. Không hiểu sao tôi luôn có cảm giác nơi đây như tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài vậy.
Cổng của ngôi biệt thự này rất lớn, tay nắm cửa khắc hình sư tử, anh chàng đẹp trai gõ nhẹ hai tiếng. Người mở cửa là một cậu bé chứng mười bốn mười lăm tuổi gì đó, lạnh nhạt nói với chúng tôi.
“Vào đi!”
Anh chàng đẹp trai không do dự tiến vào, tôi cũng nối bước theo sau. Cậu bé nói tiếp với những người bên ngoài.
“Các người nên vào nhanh đi, dải sương mù bên ngoài nguy hiểm lắm.”
Những người còn lại giật thót mình, vội vàng chạy theo vào. Khác với vẻ tiêu điều bên ngoài, bên trong biệt thự lại khá ấm áp. Tôi thấy hai người mặc rất lịch sử nghiêm trang ngồi trên sofa, mắt chăm chăm như suy tư buồn bã nhìn ngọn lửa bập bùng giữa phòng. Không khí cũng trở nên lạnh giá theo sự im lặng đó. Cậu bé mở cửa cho chúng tôi cũng nhanh chóng leo lên sofa, lại là anh chàng đẹp trai lên tiếng trước.
“Xin hỏi đây là đâu? Tại sao chúng tôi lại ở đây? Dải sương mù và xe buýt bên ngoài là thế nào?”
Trong bầu không khí căng thẳng mà vẫn có thể hỏi liên tục ba câu hỏi, tôi cảm thấy anh chàng đẹp trai này có tâm lí rất vững vàng, có thể là người chịu áp lực lớn. Nhưng tiếc rằng ba người trên sofa vẫn im lặng không nói, thậm chí còn không buồn liếc nhìn. Thấy vậy một anh chàng đô con vai u thịt bắp để râu nhìn như giang hồ trong nhóm tức giận nói:
“Các người bị câm hả, không nghe chúng tôi hỏi sao?”
saving score / loading statistics ...