Text Practice Mode
Tại sao chuyện khiến tôi suy sụp, trong mắt người khác lại chỉ là vặt vãnh?
created Oct 17th, 12:25 by DuDu
1
388 words
23 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Bởi vì mùa của sinh mệnh khác nhau.
Tuyết rơi trong mùa đông là chuyện thường tình, nhưng tuyết rơi trong mùa xuân lại là thứ khiến người ta không thể chấp nhận được.
Sinh mệnh của một số người vốn là một mùa đông lạnh giá, những bông tuyết rơi lả tả kia cũng chẳng đáng ngại gì, sinh mệnh của một số người khác lại là mùa xuân ấm áp, một cơn gió mạnh bất ngờ ập đến cũng đủ để thổi vào tận trong tim.
Trước đây tôi cứ luôn thắc mắc, những người lớn lên trong hoàn cảnh thuận lợi suôn sẻ, tại sao gặp phải chút thất bại trong chuyện tình cảm đã không thể chịu nổi.
Sau này tôi mới hiểu, bởi vì sinh mệnh của họ là mùa xuân, không thể nào chống đỡ được dù là một chút lạnh giá.
Trước đây người bạn thân của tôi từng ấm ức khóc lóc kể khổ với tôi, nhưng tôi vẫn không hiểu, tôi chỉ cảm thấy bạn tôi tính tiểu thư quá.
Cho đến một ngày, tôi nhận ra đau khổ của mình cũng bị coi thường, tới lúc ấy tôi mới hiểu tại sao cô ấy lại lặng im không nói nữa.
Tôi đã nhận ra một sự thật: Chúng ta đều có giới hạn của riêng mình.
Ở mùa đông, tôi đã ở đó quá lâu, tự nghĩ rằng mình có thể chống đỡ được mọi gió tuyết của thế gian, khi tôi thực sự đứng ở mùa xuân, một cơn gió lạnh cũng đủ khiến tôi buốt mặt.
Những người ở trong mùa xuân, thực ra họ còn lạnh hơn nhiều so với những người ở mùa đông, chỉ là người khác không nghĩ là họ lạnh mà thôi. Cho tới cuối cùng, chính bản thân họ cũng nghĩ rằng mình không nên thấy lạnh.
Ban đầu chúng ta được sinh ra trong mùa xuân, có một số người khá may mắn, cả một đời đều sống trong mùa xuân, một số khác không được may mắn như thế, dần bước vào sự luân chuyển của bốn mùa. Những người bất hạnh nhất, chỉ dừng lại ở mùa xuân chỉ trong thời gian ngắn ngủi 1 giây, sau đó đã bước vào mùa đông lạnh giá vĩnh cửu.
Tuyết rơi trong mùa đông là chuyện thường tình, nhưng tuyết rơi trong mùa xuân lại là thứ khiến người ta không thể chấp nhận được.
Sinh mệnh của một số người vốn là một mùa đông lạnh giá, những bông tuyết rơi lả tả kia cũng chẳng đáng ngại gì, sinh mệnh của một số người khác lại là mùa xuân ấm áp, một cơn gió mạnh bất ngờ ập đến cũng đủ để thổi vào tận trong tim.
Trước đây tôi cứ luôn thắc mắc, những người lớn lên trong hoàn cảnh thuận lợi suôn sẻ, tại sao gặp phải chút thất bại trong chuyện tình cảm đã không thể chịu nổi.
Sau này tôi mới hiểu, bởi vì sinh mệnh của họ là mùa xuân, không thể nào chống đỡ được dù là một chút lạnh giá.
Trước đây người bạn thân của tôi từng ấm ức khóc lóc kể khổ với tôi, nhưng tôi vẫn không hiểu, tôi chỉ cảm thấy bạn tôi tính tiểu thư quá.
Cho đến một ngày, tôi nhận ra đau khổ của mình cũng bị coi thường, tới lúc ấy tôi mới hiểu tại sao cô ấy lại lặng im không nói nữa.
Tôi đã nhận ra một sự thật: Chúng ta đều có giới hạn của riêng mình.
Ở mùa đông, tôi đã ở đó quá lâu, tự nghĩ rằng mình có thể chống đỡ được mọi gió tuyết của thế gian, khi tôi thực sự đứng ở mùa xuân, một cơn gió lạnh cũng đủ khiến tôi buốt mặt.
Những người ở trong mùa xuân, thực ra họ còn lạnh hơn nhiều so với những người ở mùa đông, chỉ là người khác không nghĩ là họ lạnh mà thôi. Cho tới cuối cùng, chính bản thân họ cũng nghĩ rằng mình không nên thấy lạnh.
Ban đầu chúng ta được sinh ra trong mùa xuân, có một số người khá may mắn, cả một đời đều sống trong mùa xuân, một số khác không được may mắn như thế, dần bước vào sự luân chuyển của bốn mùa. Những người bất hạnh nhất, chỉ dừng lại ở mùa xuân chỉ trong thời gian ngắn ngủi 1 giây, sau đó đã bước vào mùa đông lạnh giá vĩnh cửu.
saving score / loading statistics ...