eng
competition

Text Practice Mode

Miếu ba cô

created Oct 12th, 00:22 by Diuna


0


Rating

1822 words
3 completed
00:00
Thiên Hương con gái út của ông Phát Đạt, chủ hãng xuất nhập cảng 18 ngành lớn tại thành phố Sài Gòn vào những năm 1950... sinh ra lớn lên trong một gia đình giàu có, nên đương nhiên gái rượu Thiên Hương được nuông chiều hưởng mọi ưu đãi hơn nhiều bạn đồng trang lứa.
 
Ngay từ khi chuyển từ tiểu học sang đệ nhất cấp, thay vào học một trường trung học danh tiếng tại Sài Gòn như Áo Tím, Chassecloup Laubat.... Thiên Hương được cha mẹ gửi vào một trường Dòng Đà Lạt được chế độ nội trú. Do vậy mỗi năm về thăm nhà chỉ vào dịp nghỉ hay lễ tết.
 
Lúc đầu Thiên Hương phản đối dữ dội bằng cách tuyệt thực mấy ngày liền trong nhà nội trú, bởi làm sao một gái mới lớn đang ham chơi, ham vui với nhiều bạn đồng trang lứa lại thể bị giam hãm trong bốn bức tường trường nội trú nhà Dòng với chỉ toàn học trò nữ!
 
Các trong trường Dòng ngay tuần lễ đầu tiên đã ý định trả con bướng bỉnh về với gia đình, nếu không sự xuất hiện của một chàng trai 18 tuổi. Chuyện hơi lạ, nhưng đó sự thật bước ngoặt trong cuộc đời của Thiên Hương. Chàng trai ấy Thái, học sinh đệ nhị cấp đang chuẩn bị thi tài phần 2 vào cuối năm Sài Gòn. Anh chàng con một gia đình trí thức trung lưu Đà Lạt, nên thỉnh thoảng về thăm nhà trên đó. Vào cuối tuần năm ấy Thái tình cờ mặt bên bức tường rào cao của nhà Dòng, đúng lúc Thiên Hương không chịu nổi cảnh túng của trường nội trú nên bắt chước bạn tìm cách leo rào ra ngoài.
 
Hầu hết dân leo rào đều kinh nghiệm nên những chuyến trốn đi rồi quay về của họ đều êm xuôi, trót lọt. Chỉ Thiên Hương đúng dân tay mơ, mới trốn lần đầu, nên thay nối hai tấm trải giường vào nhau rồi cột một đầu cành cây bên trong, một đầu thòng ra ngoài cứ thế đu ra, Thiên Hương vừa mới xuống khỏi đầu tường chưa tới một mét thì dây vải đã sút mối nối rơi tự do xuống mặt đất cách gần hai mét.
 
Tưởng chết. Thiên Hương nhắm mắt lại sau khi thét lên một tiếng. Nhưng lạ thay, cảm thấy thật êm, như ai đỡ bên dưới. Mở mắt ra, suýt nữa Hương đã kêu lên lần nữa, bởi đang bế trên tay một cậu con trai mặt còn non choẹt nhưng nụ cười rất người lớn.
 
- Anh...
 
Thái, chàng trai "định mệnh" của trốn tường rất ga lăng:
 
- Tấm thân này đo đất thì còn mình hạc xương mai nữa. bé!
 
Thiên Hương đang hết vía nhưng cũng kịp bật dậy làu bàu:
 
- Dám ôm người ta...
 
Chẳng một chút tự ái, Thái lịch sự giới thiệu:
 
- Mình Thái nhà gần đây. Còn đàng ấy chắc mới trốn trường lần đầu?
 
Như vớ được phao giữa dòng, Thiên Hương quên hết e thẹn:
 
- Nhà gần đây hả? Vậy cứ cuối tuần ra đây đỡ giùm tấm thân bỏng này nhé.
 
- kiêm luôn hướng đạo, dẫn đường chứ gì?
 
Thiên Hương nhún vai rất "đầm":
 
- Cái đó còn tùy...
 
Họ gần tuổi nhau, nên rất dễ thân thích, nhất khi biết Thái cũng từ Sài Gòn lên. Hương đã hỏi thẳng:
 
- Mình về nhà cậu chơi được không?
 
Thái cũng cử chỉ rất "Tây":
 
- Oui, mademoiselle (Vâng, được thôi tiểu thư).
 
Thiên Hương như chim được xổ lồng, chạy tung tăng về phía trước, làm Thái phải gọi giật lại:
 
- phía này cơ!
 
Họ sóng đôi bên nhau như đôi bạn đã quen biết lâu ngày, mãi khi về gần đến nhà Thái, anh chàng mới hỏi:
 
- Đàng ấy tên vậy, chưa xưng ra?
 
- Thiên Hương!
 
Thái buột miệng khen:
 
- Hương thơm của trời!
 
Thiên Hương sửa lại:
 
- Mình khoái được gọi hương sắc của trời hơn.
 
- Ô, cái nào cũng "très jolie" (đẹp tuyệt) cả!
 
Họ thân nhau từ hôm ấy. Nhờ thế Thiên Hương thôi không tuyệt thực nữa cũng chẳng còn ôm gối khóc mỗi đêm như trước nữa. Trái lại, nàng cứ mong ngóng cho mau đến chiều thứ bảy để được leo tường được anh chàng đẹp trai đón sẵn dẫn đi chơi khắp nơi Đà Lạt sau đó còn được về nhà anh chàng ăn những bữa cơm gia đình thật vui.
 
Thái nhà ôn bài thi một tháng lại phải trở xuống Sài Gòn thi tài toàn phần năm ấy. Anh chàng thi đậu được ba tháng Đà Lạt trước khi vào đại học. Phần Thiên Hương thay về nhà cha mẹ như mong ước buổi đầu, vậy hôm ba lên đón, đã từ chối thẳng thừng:
 
- Con không thích về nhà nữa. Về rồi lại phải đi, con không chịu nổi cảnh chia tay.
 
Đó một cách nói. Thật ra nàng chỉ muốn lại Đà Lạt với mối tình đầu của mình. Suốt ba tháng đó chàng trai vừa tròn 18 tuổi với nàng tuổi 16 đã bắt đầu những ngày đẹp nhất của cuộc tình - Từ Thủy tạ, Hồ Xuân Hương, cho đến Thung Lũng Tình Yêu, hồ Than Thở, thác Cam Ly... nơi nào cũng dấu chân của họ.
 
Đó khởi đầu của cuộc tình, nhưng cũng khởi đầu của một bi kịch về sau...
 
Sáu tháng sau. Khi Thái đã vào học đại học năm thứ nhất, thì cũng lúc Đà Lạt cha mẹ Thiên Hương đã đích thân lên tận trường chính thức xin với các cho con gái mình nghỉ học. Họ không giải thích thật do cho Thiên Hương nghỉ học, nên lúc mới nghe Hương đã phản đối ầm ĩ. Đến khi suy nghĩ lại thì chợt vui, bởi chuyển về Sài Gòn nghĩa sẽ ngày ngày gặp người yêu!
 
Tuy nhiên, niềm vui của Thiên Hương đã bị dập tắt, ngay ngày đầu trở lại nhà, Thiên Hương đã đối diện với một bi kịch: cha mẹ Hương mời cơm một người bạn làm ăn tại nhà, trong bữa ăn đó Hương được đưa ra giới thiệu với những câu nói như sét đánh ngang tai. Mẹ Hương nói với khách:
 
- Cháu còn hai năm nữa mới lấy tài 2, nhưng ngay bây giờ hai bên chúng ta thể hứa với nhau một lời về hôn ước của chúng nó.
 
Ông Phát Đạt nói cụ thể hơn:
 
- Ngay tuần này anh chị thể cho tiến hành lễ hỏi. Hai năm sau thì cưới.
 
Thiên Hương nãy giờ đứng nghe như từ trên trời rơi xuống, tưởng chừng như mẹ mình đang nói về ai đó... Cho đến khi mẹ kéo tay con chỉ về phía hai người khách:
 
- Đây hai bác Phúc Lợi, cha mẹ của Thiên Phúc, người sẽ chồng của con sau này. Con hãy chào hai bác đi.
 
Thiên Hương không còn tự chủ được, cắn chặt đôi môi như muốn bật máu ra, rồi vụt chạy ra ngoài như người bị ma đuổi!...
 
Vân Hạnh, 18 tuổi con của một nhà sản, chủ một đồn điền thuộc loại nổi tiếng vùng đất đỏ. Nổi tiếng không chỉ bề thế làm ăn, còn một trong hai con gái của ông chủ. trong số này Vân Hạnh thuộc hàng hoa khôi. nàng tuy mới tuổi 18, nhưng đã làm chết chết mệt hàng vài chục những vương tôn công tử đương thời. Hầu hết những kẻ trồng cây si đều thuộc hàng máu mặt của Sài Gòn...
 
Nhưng, không như mọi người nghĩ, không đúng như ước của cha mẹ, người lọt mắt xanh của Vân Hạnh lại một anh tài nghèo, người thất lỡ vận phải rời Sài Gòn lên tận vùng đất đỏ để xin làm chân thư quèn tại đồn điền cao su Nguyễn Đình. Câu chuyện tình của đôi trai gái không đồng giai cấp này bắt đầu từ một chén mủ cao su.
 
Hôm ấy Vân Hạnh, Như Lan hai chị em con ông chủ theo cha lên đồn điền để dự một buổi dạ do chính ông chủ, cha của hai gái đứng ra tổ chức để chiêu đãi quan chức cấp lớn của Pháp. Khách dự gồm hơn trăm người máu mặt thời ấy. Họ đến nể nang sự giàu của chủ gia một phần, nhưng bởi sức hút của nhan sắc hai con gái rượu của Nguyễn Đình thì nhiều hơn. Gia đình khách mời nào cũng dẫn theo các cậu con trai quý tử của họ với một mong ước duy nhất: con họ sẽ lọt được vào mắt xanh của hai vị tiểu thư họ Nguyễn, đặc biệt Vân Hạnh.
 
Buổi chiều trước tiệc dạ vũ, xe đưa cả nhà Nguyễn Đình lên tới đồn điền. Thấy còn sớm, chính Vân Hạnh đã đòi được đi ra vườn cao su chơi. Trái với em, chị Như Lan thì tỏ ra kiêu kỳ, đã bài bác ý tưởng của em:
 
- ngoài mấy gốc cao su chơi. Tao mệt muốn chết, chỉ muốn nằm ngủ một giấc trước khi buổi tiệc bắt đầu.
 
Thấy chị không muốn đi. Vân Hạnh rủ người tớ gái cùng đi. còn dặn:
 
- Chị đừng nói với ba tôi đưa tôi ra rừng nghen.
 
Như con chim xổ lồng, Vân Hạnh chạy nhảy tung tăng giữa mặt đất dầy những cao su rụng. Nhũng hàng cây thẳng tắp ngút mắt đã làm cho thích thú cùng.
 
Cứ chạy ôm hết gốc cây này đến gốc cây kia làm cuộc trốn tìm với tớ gái. Mải chạy giỡn, chỉ một lúc sau họ đã đi khá xa.
 
Người tớ gái phải nhắc:
 
- Ba đừng đi xa quá kẻo trời tối.
 
Vân Hạnh một khi đã vui rồi thì trời cản. vừa chạy thẳng tới phía trước nói vọng lại:

saving score / loading statistics ...