eng
competition

Text Practice Mode

ĐỒI THIÊN THU 3

created Oct 4th, 00:57 by Diuna


0


Rating

2118 words
3 completed
00:00
Con bây giờ quản ngơi đó thì phải lên xuống trông chừng chứ. Con còn tính cho xây dựng lại cái nhà mát trên đồi nữa. đó nhà mát ngồi chơi hay tiệc tùng thì nhất trên đời, không đâu bằng! Con không hiểu ngày xưa tại sao lại phá nhà đi?
 
- Con... con không... không được...
 
chỉ nói được bấy nhiêu đó rồi thì lịm đi. Uyên hốt hoảng gọi to:
 
- Mẹ! Mẹ sao vậy?
 
không ngờ lời nói khích của mình lại gây hậu quả như thế, nên quýnh lên, lo thoa dầu để cứu mẹ mình. Phải lâu lắm sau đó mới tỉnh lại. Nhưng vừa nhìn thấy Uyên thì lại hốt hoảng:
 
- Đừng... đừng con...
 
- Mẹ bảo con đừng cái gì? Con làm đâu?
 
cố hết sức nắm lấy tay Uyên như muốn lay lay không nổi, miệng mấp máy liên hồi nhưng phát không thành tiếng... Uyên phải chủ động hỏi:
 
- phải mẹ bảo con đừng xây cái nhà mát trên đồi hay không?
 
- Ừ... ừ...
 
Hiểu ý mẹ mình, nhưng Uyên giả vờ như không biết, lại hỏi:
 
- Cái nhà mát đó đâu cản trở ai tại sao bị phá? Ít ra mẹ cũng nói cho con biết chứ... Nếu không thì con cứ xây lại, bởi con chuẩn bị chuyển về trên đó luôn. Con đưa mẹ lên cùng ở, chị Sương sẽ chăm sóc cho mẹ.
 
Mỹ Nhung cố hết sức lực còn lại, cố đưa cả hai tay lên, ý phản đối:
 
- Không... đừng...
 
Nhưng ràng không còn đủ sức để nói thêm. Hai tay rớt xuống mắt trợn trừng.
 
- Mẹ!
 
Mỹ Nhung đã rơi vào cơn sâu...
 
***
 
Cuối cùng thì Mỹ Uyên đã chẳng hỏi thêm được mẹ mình một chi tiết nào câu chuyện quanh những ẩn của ngọn đồi kỳ lạ trong phần đất nhà. Sau một buổi hôn mê, Mỹ Nhung đã trở lại trạng thái nửa nửa tỉnh như trước. Bác điều trị căn dặn kỹ:
 
- Tránh đừng để cho bệnh nhân bị xúc động mạnh. Những ai từng gây cho sự kích động thì không nên đối diện với bà, nhất trong lúc này.
 
Do vậy, đêm hôm ấy tuy lại nhà nhưng Mỹ Uyên không túc trực bên giường bệnh của mẹ, ngủ phòng riêng. Tối đó, sự đã thôi thúc Uyên sang phòng ngày trước ba làm việc thường ngủ lại đó. Phòng này không phải phòng ngủ, nhưng do ba hay thức khuya làm việc, đôi khi quá mệt, ông hay ngủ lại nên trong phòng để sẵn một giường nệm nhỏ. Tủ hồ sơ, bàn làm việc thì đầy. Kể từ khi ba chết, chưa bao giờ Uyên bước vào đây, một phần tôn trọng nguyên tắc của ba cô, không nên táy máy đồ đạc của người khác, một phần do khi còn khỏe mạnh, mẹ Uyên cũng nghiêm cấm con cái không đứa nào được tự tiện bước vào phòng của cha. Kể cả bà, đã nhiều lần tuyên bố: Mẹ không đụng tới bất cứ cái của riêng ông ấy!
 
Lời tuyên bố đó đã cho Uyên hiểu một chút rằng: giữa ba mẹ mình điều đó lấn cấn, chẳng qua ông khéo léo không để cho con cái biết.
 
Kể từ ngày ba mất, Uyên người duy nhất sau mẹ được quyền sở hữu chùm chìa khóa của căn nhà, nên việc vào căn phòng làm việc của ba mình rất dễ dàng. một doanh nhân thành đạt, làm chủ nhiều đồn điền, nên phòng làm việc của ông rất nhiều những tủ đựng hồ kinh doanh. Lúc ông sắp mất, tuy Uyên chưa đủ lớn nhưng sau này chính vị luật nhận quản tài sản đã nói riêng với rằng ông đã căn dặn: Chỉ Mỹ Uyên người được xem quản những ba để lại.
 
Lúc này, khi đứng trong phòng của cha rồi Uyên mới nhận ra sự thiếu sót của mình. Đúng ra đã phải vào phòng này từ mấy năm nay, để xem cha mình để lại những gì, rồi căn cứ theo đó quản tài sản, việc kinh doanh. Bấy lâu nay Uyên chỉ dựa vào kinh nghiệm học được trường óc thông minh riêng để quán xuyến công việc... Bởi vậy khi kéo ngăn tủ bàn làm việc của cha ra Uyên đã nhận thấy ngay điều mình cần học đây! Xấp hồ trên cùng đã ghi sẵn đòng chữ: Những điều Mỹ Uyên nên xem!
 
Thì ra cha đã dành sẵn cho đây!
 
Vừa giở tập hồ ra xem Uyên đã giật mình! Ngay tờ giấy đầu tiên đã bút tích của cha: Mỹ Uyên nên làm ngay giúp cha...
 
lật tiếp bên dưới thì hơi hụt hẫng, bởi ngoài tờ giấy đó thì chẳng còn giấy tờ khác. cùi hồ còn dấu của việc bị vội, một mảnh giấy còn sót lại.
 
- Ai đã hủy đi những hồ này?
 
Bên dưới hồ các giấy tờ khác sắp xếp theo thứ tự, đó những công nợ của các mối làm ăn của công ty, trong di chúc để lại ông Minh cha đã ghi. Hầu hết công nợ chủ nợ cha cô, tức người thừa kế duy nhất, sẽ tiếp tục chủ nợ của họ. Hầu hết sắp đến hạn họ phải trả. Uyên buột miệng:
 
- Cũng may mình xem kịp thời!
 
ràng, người nào lấy cắp hồ chỉ nhắm vào một loại giấy tờ nào đó. chứ không đụng đến giấy tờ liên quan đến tiền bạc.
 
một ngăn kéo khác, cũng phải dùng chìa khóa Uyên mới mở được, bắt gặp ngay một bức ảnh chân dung của một gái trẻ, đẹp, nụ cười thật tươi, nhưng đôi mắt thì thật buồn. Tấm ảnh không lộng khung, nên Uyên lật phía sau đọc được dòng chữ: Kỷ niệm trên đồi Thiên Thu!
 
- Đồi thiên thu?
 
Nhìn kỹ thì bức ảnh này bối cảnh phía sau một khung cảnh nào đó quen quen... người chụp đã cắt từ một bức ảnh chụp ngoài trời, để phóng thành một ảnh chân dung...
 
- Phải rồi, trên ngọn đồi đó!
 
Uyên nhận ra nhớ lại cảnh trên đỉnh đồi nhìn sang phía bên kia, nơi cha từng cấm không cho đứng ngắm!
 
Thì ra bức ảnh này được chụp nơi ấy phải chăng do chính cha chụp? một ảnh thứ hai thì đã câu trả lời: vẫn tấm ảnh đó nhưng còn nguyên, chụp chung với một người đàn ông. người đó chính là... cha của Uyên!
 
- Thảo nào...
 
Uyên kết nối những sự việc lờ mờ nhận ra một chút ánh sáng trong bóng đêm dày đặc quanh cha mẹ mình...
 
- Người phụ nữ trẻ đẹp này phải chăng đầu dây mối nhợ của sự lấn cấn giữa cha mẹ mình? Nhưng tại sao? Bao nhiêu câu hỏi lại dồn dập kéo về, khiến cho Uyên càng muốn khám phá thêm những điều của cha còn chưa biết. Sau hơn một tiếng đồng hồ lục lọi, Uyên đã thêm bằng chứng để khẳng định rằng cha người phụ nữ kia một cặp đôi gắn cho đến ngày cha qua đời. Trong đó một thư ngắn do cha viết chỉ cách ngày ông trút hơi thở cuối cùng khoảng một tuần lễ, gửi cho người phụ nữ tên Thiên Thu, báo cho ấy biết rằng ông đang hấp hối, sắp lìa xa, mong gặp được lần cuối tại ngôi nhà trên đỉnh đồi!
 
- Nhưng sao thư này còn đây?
 
Sau khi nhìn kỹ Uyên hiểu ra: thư này cha đã gửi đi cho người con gái tên Thiên Thu, nhưng bị trả lại người phát thư ghi: Người nhận đã chết, nhà không ai nhận thay!
 
- Trời ơi!
 
Tự dưng Uyên kêu lên sững sờ. Thì ra cha người yêu này đã chết những thời điểm không xa nhau. tất cả lại liên quan tới ngọn đồi ông gọi đồi Thiên Thu! phải chăng do người phụ nữ kia tên Thiên Thu nên cha đã đặt tên ngọn đồi tên ấy?
 
Thêm một chút ánh sáng nữa lại vụt tắt ngay. Bởi sau đó, những liên quan tới gái đã không còn nữa trong đống hồ khá nhiều trong phòng. Hình như ai đó cố tình lấy đi, hay hủy hoại.
 
Uyên cố tìm thêm nhưng vẫn không gì. Giở trở lại xấp hồ ghi: Những điều Mỹ Uyên nên xem... Uyên chợt hiểu, thốt lên:
 
- Đấy chính những điều cha muốn nói về những ẩn tình giấu kín. Những trang nhật của ông! Ai đã làm chuyện này? Họ đã lấy đi điều cha mình muốn mình biết... người đó ai, nếu không là...
 
Uyên chợt nghĩ ra, kêu lên khẽ:
 
- Mẹ!
 
Lúc ấy đã nửa đêm. Chung quanh yên ắng, đặc biệt trong ngôi nhà giờ đây chỉ Uyên, mẹ y trực. Uyên cho tất cả những đồ đạc của cha vào chỗ cũ, chỉ giữ mấy bức ảnh.
 
đứng yên một lúc rồi bước qua phòng mẹ đang hôn mê. Không phải không tôn trọng mẹ, nhưng Mỹ Uyên phải quyết định lẻn vào phòng riêng của tình thế bắt buộc. phải biết điều tối hệ trọng cho mắt xích cuối cùng, thiếu thì mọi vướng mắc trong lòng sẽ chẳng bao giờ được nối kết sáng tỏ ra.
 
Mỹ Nhung vẫn trong tình trạng hôn mê, hai y Uyên chi tiền để họ túc trực lo cho mẹ luôn những người mẫn cán, họ túc trực theo ca rất nghiêm túc về giờ giấc. Nhưng với người trả tiền công cho họ thì việc ra vào phòng của bệnh nhân chuyện bình thường, chỉ điều theo yêu cầu của bác sĩ, Uyên không trực tiếp đối diện với mẹ, bởi mỗi lần như vậy sẽ gây ra sự kích động nơi bà.
 
Uyên bước vào phòng, ra dấu cho trực ca khuya bước ra ngoài, dặn chừng nào bệnh nhân hoặc gọi thì hãy vào. Sau đó Uyên bước lại tủ riêng của mẹ. Những tủ này không chìa khóa, nhưng may quá, xâu chìa khóa của Mỹ Nhung lại ghim trong khóa của một chiếc tủ trong phòng.
 
Mở tủ ra, ngăn quần áo thì Uyên không màng, kéo ngăn tủ nhỏ thường mẹ hay để nữ trang những vật quý giá. luôn khóa, nhưng hôm nay thì lại không. lẽ nghĩ trong phòng riêng cánh cửa tủ lại khóa chặt thì còn lo gì.
 
chính ngăn tủ đó, Uyên đã tìm thấy vật mình đang tìm. Một xấp giấy viết đầy chữ của cha, được ra đúng từ xấp hồ bị mất nhiều trang Uyên phát hiện lúc nãy.
 
Vừa cầm lên đọc nửa dòng đầu. Uyên đã biết ngay đó những trang nhật của cha!
 
"Ngày... tháng... năm...
 
Mình gặp Thu trên đồi, nơi mình đã đứng suốt ba buổi chiều để đợi. Cuối cùng nàng cũng đã đến! Thật lộng lẫy, kiêu sa dễ thương làm sao... Mình tự hỏi: tại sao mình để lỡ mất con người như thế này, để đi lấy một người mình không hề yêu? Phải chăng trời bắt mình phải trả giá!
 
Ngày... tháng... năm...

saving score / loading statistics ...