Text Practice Mode
Chuyển hóa bệnh tật thành giác ngộ
created Oct 3rd, 05:41 by embe
1
627 words
17 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Nếu một người nào đó mắc bệnh nặng và hoàn toàn chấp nhận sự thật, khuất phục trước bệnh tật, vậy họ sẽ từ bỏ mong muốn được hồi phục khỏe mạnh trở lại sao? Như vậy thì quyết tâm đấu tranh với bệnh tật sẽ không còn nữa, không phải vậy sao?
Khuất phục, tức là nội tâm hoàn toàn tiếp nhận sự thật. Khoảnh khắc này đây chúng ta đang bàn luận về sinh mệnh của bạn, chứ không phải bàn luận về điều kiện cuộc sống hay hoàn cảnh cuộc sống của bạn.
Do trong khoảnh khắc hiện tại không tồn tại các vấn đề, cũng không tồn tại bệnh tật. (Bạn thử hỏi chính mình: Ngay trong khoảnh khắc hay trong giây phút tích tắc này đây, tôi có vấn đề gì không, tôi cảm thấy gì?)Thông qua việc tập trung vào từng khoảnh khắc chứ không áp đặt gắn mác tâm lý cho nó, bệnh tật sẽ bị đơn giản hóa thành một hoặc vài nhân tố sau: sự tàn tật, khó chịu, yếu ớt, đau đớn của cơ thể. Đây chính là những thứ mà hiện giờ bạn cần khuất phục, chứ không phải là khái niệm khuất phục trước bệnh tật. Cho phép sự đau khổ ép bạn bước vào khoảnh khắc hiện tại, bước vào trạng thái ý thức mãnh liệt tập trung vào hiện tại, sử dụng nó để giác ngộ.
Khuất phục không phải là thay đổi hiện thực, ít nhất thì không phải là trực tiếp thay đổi. Thứ mà sự khuất phục thay đổi được đó là chính bản thân bạn. Khi bạn bị thay đổi, cả thế giới của bạn sẽ thay đổi, bởi vì thế giới chỉ là sự phản chiếu của nội tại của bạn.
Nếu khi soi gương bạn không thích bản thân mình trong gương, và bắt đầu công kích hình ảnh trong gương, điều này thật điên rồ! Mà đây lại chính là điều bạn làm khi ở trong trạng thái không tiếp nhận hiện thực. Tất nhiên, nếu bạn công kích hình ảnh trong gương, nó sẽ công kích ngược lại bạn. Nếu bạn chấp nhận hình ảnh trong gương, dù nó trông như thế nào, nếu bạn thân thiện với nó, nó cũng sẽ vậy thôi. Đây chính là phương thức bạn thay đổi thế giới.
Bệnh tật không phải là vấn đề, bạn mới là vấn đề - chỉ cần tư duy cái tôi ảo của bạn trọng trạng thái khống chế. Khi bạn mắc bệnh hoặc tàn phế, đừng cho rằng mình đã thất bại ở một phương diện nào đó, đừng cảm thấy xấu hổ nhục nhã. Đừng trách cuộc sống đối xử bất công với bạn, càng đừng tránh cứ chính mình. Tất cả những việc này đều là đang kháng cự. Nếu bạn mắc bệnh nặng, hãy lợi dụng nó để thực hiện giác ngộ. Lợi dụng bất kì thứ gì “tồi tệ” trong cuộc sống để giác ngộ. Loại bỏ quá khứ và tương lai ra khỏi bệnh tật. Để nó ép bạn bước vào khoảnh khắc hiện tại mãnh liệt, đồng thời quan sát những chuyện xảy ra.
Hãy trở thành một người luyện kim. Biến kim loại thành vàng, biến đau khổ thành ý thức, biến bệnh tật thành giác ngộ.
Nếu bạn đang mắc bệnh nặng, liệu bạn có thấy phẫn nộ với những gì tôi vừa nói? Nếu bạn phẫn nộ, chứng tỏ rằng bệnh tật đã trở thành một phần trong ý thức cái tôi của bạn, bạn đang bảo vệ bệnh tật. Trên thực tế, tình trạng bệnh tật bị gắn mác ấy không liên quan gì tới bản chất thật sự của bạn.
Khuất phục, tức là nội tâm hoàn toàn tiếp nhận sự thật. Khoảnh khắc này đây chúng ta đang bàn luận về sinh mệnh của bạn, chứ không phải bàn luận về điều kiện cuộc sống hay hoàn cảnh cuộc sống của bạn.
Do trong khoảnh khắc hiện tại không tồn tại các vấn đề, cũng không tồn tại bệnh tật. (Bạn thử hỏi chính mình: Ngay trong khoảnh khắc hay trong giây phút tích tắc này đây, tôi có vấn đề gì không, tôi cảm thấy gì?)Thông qua việc tập trung vào từng khoảnh khắc chứ không áp đặt gắn mác tâm lý cho nó, bệnh tật sẽ bị đơn giản hóa thành một hoặc vài nhân tố sau: sự tàn tật, khó chịu, yếu ớt, đau đớn của cơ thể. Đây chính là những thứ mà hiện giờ bạn cần khuất phục, chứ không phải là khái niệm khuất phục trước bệnh tật. Cho phép sự đau khổ ép bạn bước vào khoảnh khắc hiện tại, bước vào trạng thái ý thức mãnh liệt tập trung vào hiện tại, sử dụng nó để giác ngộ.
Khuất phục không phải là thay đổi hiện thực, ít nhất thì không phải là trực tiếp thay đổi. Thứ mà sự khuất phục thay đổi được đó là chính bản thân bạn. Khi bạn bị thay đổi, cả thế giới của bạn sẽ thay đổi, bởi vì thế giới chỉ là sự phản chiếu của nội tại của bạn.
Nếu khi soi gương bạn không thích bản thân mình trong gương, và bắt đầu công kích hình ảnh trong gương, điều này thật điên rồ! Mà đây lại chính là điều bạn làm khi ở trong trạng thái không tiếp nhận hiện thực. Tất nhiên, nếu bạn công kích hình ảnh trong gương, nó sẽ công kích ngược lại bạn. Nếu bạn chấp nhận hình ảnh trong gương, dù nó trông như thế nào, nếu bạn thân thiện với nó, nó cũng sẽ vậy thôi. Đây chính là phương thức bạn thay đổi thế giới.
Bệnh tật không phải là vấn đề, bạn mới là vấn đề - chỉ cần tư duy cái tôi ảo của bạn trọng trạng thái khống chế. Khi bạn mắc bệnh hoặc tàn phế, đừng cho rằng mình đã thất bại ở một phương diện nào đó, đừng cảm thấy xấu hổ nhục nhã. Đừng trách cuộc sống đối xử bất công với bạn, càng đừng tránh cứ chính mình. Tất cả những việc này đều là đang kháng cự. Nếu bạn mắc bệnh nặng, hãy lợi dụng nó để thực hiện giác ngộ. Lợi dụng bất kì thứ gì “tồi tệ” trong cuộc sống để giác ngộ. Loại bỏ quá khứ và tương lai ra khỏi bệnh tật. Để nó ép bạn bước vào khoảnh khắc hiện tại mãnh liệt, đồng thời quan sát những chuyện xảy ra.
Hãy trở thành một người luyện kim. Biến kim loại thành vàng, biến đau khổ thành ý thức, biến bệnh tật thành giác ngộ.
Nếu bạn đang mắc bệnh nặng, liệu bạn có thấy phẫn nộ với những gì tôi vừa nói? Nếu bạn phẫn nộ, chứng tỏ rằng bệnh tật đã trở thành một phần trong ý thức cái tôi của bạn, bạn đang bảo vệ bệnh tật. Trên thực tế, tình trạng bệnh tật bị gắn mác ấy không liên quan gì tới bản chất thật sự của bạn.
saving score / loading statistics ...