eng
competition

Text Practice Mode

Ba nốt ruồi trên xác người yêu - Phần 5

created Sep 27th, 23:44 by Diuna


0


Rating

2206 words
2 completed
00:00
- Ai vậy?
 
Phước vừa bật dậy thì đã nghe người lên tiếng, giọng đàn ông:
 
- Ngày nào cũng ăn ngủ chập chờn như vậy thì liệu sống được bao lâu nữa?
 
Trong phòng lúc ấy không ánh sáng, nhưng qua giọng nói Phước biết người ấy đang ngồi bàn cạnh cửa sổ. Ông ta lại tiếp:
 
- Cậu cứ đó không cần phải mở đèn lên, ta sợ ánh sáng.
 
Lúc này Phước mới hỏi:
 
- Ông ai? Tôi nhớ lúc đi ngủ đã chốt cửa phòng lại rồi mà!
 
Một tiếng cười khẽ cất lên:
 
- Cửa chốt lại để ngăn người trần, chứ người trong thế giới hình thì cửa khóa nghĩa với họ!
 
Phước hốt hoảng:
 
- Ông là...
 
- Cậu sợ cũng chẳng ý nghĩa nữa, bởi ta đã đây, cận kề bên cậu rồi. Cậu sợ thì cũng không thể thoát được, nếu ta muốn ra tay...
 
Câu nói tính hăm dọa thật sự không làm cho Phước sợ, tự dưng anh cảm thấy tự tin hơn, nên nói liền ý nghĩ của mình:
 
- Giờ phút này tôi còn đang muốn được chết, bởi người yêu tôi không còn hiện hữu trên cõi đời này nữa thì sự sống cũng đâu còn nghĩa với tôi nữa!
 
Người đàn ông im lặng một lúc mới lên tiếng trở lại, giọng hơi khác:
 
- Cậu yêu người con gái ấy đến thế sao? Đó lòng thành hay chỉ là...
 
- Tôi không việc phải dối lòng. Vả lại ông không để tôi phải bày tỏ...
 
- Khá khen cho cậu. Nhưng một điều tôi thấy tiếc...
 
Ông ta ngừng nói một lúc nữa, rồi đột ngột hỏi:
 
- Cậu chắc đã chôn người yêu của mình?
 
- Kìa ông, chuyện ấy của tôi. Chính tôi đã...
 
- Đã chôn nàng ngoài sau vườn nhà này chứ gì? Tôi nghiệp cho một con người si tình nhưng thiếu sáng suốt! Cậu nghĩ mình chỉ chôn xác ba con mèo không?
 
Câu hỏi khiến cho Phước giật mình:
 
- Ông nói sao? Làm chuyện ấy! Chính tôi...
 
tiếng ghế đứng lên của người kia, kèm theo lời nói:
 
- Tin hay không thì cậu ra xem. Tôi chỉ muốn giúp cậu thôi.
 
Im lặng hoàn toàn sau đó. Phước hỏi to:
 
- Ông còn đó không?
 
Chẳng nghe tiếng trả lời. Phước chạy tới công tắc đèn, bậc lên thì chẳng thấy ai trong phòng mình nữa. Cửa vẫn chốt chặt từ bên trong.
 
Nhớ lại câu nói của ông ta, Phước lặp lại một mình:
 
- Không xác của Ái Mỹ...
 
Anh tốc cửa chạy ra ngoài. Lúc này Phước mới biết trời vừa sáng. Việc đầu tiên của Phước chạy ra phần mộ của Ái Mỹ sau đó tìm mấy vật dụng để đào đất.
 
Phước hành động một mình, bởi sợ kinh động đến Châu thì sẽ bị phản đối. Đào mộ mới chôn nên cũng không khó để Phước đào tới nắp quan tài chỉ sau mười lăm phút. Không chần chừ, Phước tìm cách nạy nắp quan tài lên. Cũng không khó. Khi nắp quan lộ ra, Phước đã sửng sốt kêu lên:
 
- Trời ơi!
 
Trong quan tài ràng ba con mèo nhị thể nằm rải đều ra từ đầu đến cuối. Ngoài ra không xác của Ái Mỹ! Điều này không thể nào xảy ra, bởi khi liệm xác Mỹ thì chính tay Phước đã làm. Vậy thì tại sao?
 
Không thể nào giải được, nên Phước chỉ còn biết đứng thừ người ra, chưa biết phải làm sao, thì bỗng một cơn lốc xoáy thổi lên khiến Phước phải lảo đảo lùi ra mấy bước. Đến khi cơn lốc qua rồi, Phước nhìn lại thì trong quan tài không còn xác ba con mèo nữa, đất của phần mộ cũng được lấp lại nguyên vẹn như lúc chưa đào!
 
Vẫn còn chưa hết bàng hoàng, nên Phước cứ lầm bầm:
 
- Không thể nào, không thể như thế này được!
 
Phải hơn một giờ sau anh mới trở vào nhà, gặp Châu ngay cửa ra vào, reo lên khi thấy Phước:
 
- Bác đợi cháu nãy giờ. chuyện này...
 
hạ thấp giọng như sợ người nghe:
 
- Ba con Ái Mỹ về báo mộng cho bác biết con Ái Mỹ chưa chết sao bữa mình đem chôn nó?
 
Phước không thể giấu chuyện vừa rồi, liền thú thật:
 
- Cháu cũng được biết chuyện đó nên mới đây cháu đã đào mộ lên.
 
Châu hỏi dồn:
 
- Vậy cứu được không?
 
- Không xác của Mỹ dưới mộ.
 
Câu nói của Phước làm cho Châu tròn xoe mắt:
 
- Vậy đâu? Không lẽ chỗ ba nói?
 
- Bác trai bảo thế nào?
 
- chỗ mộ con Yến Lan.
 
Phước giật mình:
 
- Sao lại chỗ ấy?
 
Tuy nói vậy, nhưng Phước lại vừa bước ra cửa, Châu hỏi:
 
- Con đi đâu vậy?
 
Không trả lời, Phước gọi xích đi thẳng tới chỗ nghĩa địa vắng hôm trước. Đến trước ngôi mộ Yến Lan, nhìn trước sau không thấy khác lạ, Phước vừa định bước trở ra thì chợt nghe văng vẳng trong gió giọng người đàn ông quen quen:
 
- Phải tìm thì mới gặp chứ cớ sao chỉ đứng đó nhìn!
 
Chẳng hiểu động lực nào thúc đẩy Phước lại bước về hướng bên trái. lẽ anh theo giọng nói vừa phát ra. Năm phút sau, Phước đã đứng trước một ngôi nhà xiêu vẹo, cửa đóng nhưng không khóa. Nghĩ người bên trong nên Phước cất tiếng gọi:
 
- ai trong nhà cho tôi hỏi thăm...
 
Chẳng ai lên tiếng, nên gọi đến lần thứ hai thì Phước mạnh dạn đẩy cửa vào. Bên trong ánh sáng từ chiếc đèn dầu hắt ra, chiếc giường tre ọp ẹp một người nằm.
 
- Ái Mỹ!
 
Vừa trông thấy người trên giường, Phước đã nhận ra ngay người yêu. Anh chạy tới thật nhanh quả đúng Ái Mỹ đang nằm im. Chạm tay vào nàng, Phước mừng rú:
 
- Còn sống.
 
Thân thể còn ấm. Chỉ điều bất động như xác chết. một bác sĩ, Phước hiểu điều đó nghĩa nàng còn sống. Anh nắm chặt bàn tay nàng, gọi khẽ:
 
- Mỹ, anh đây. Phước đây.
 
Nàng vẫn bất động. Chợt giọng nói lúc nãy vang lên:
 
- Áp thân cậu vào thân nó, Mỹ sẽ tỉnh lại!
 
Như một mệnh lệnh, Phước làm theo không chút e dè. anh cảm thấy máu trong người mình chuyển động mạnh. Hơi nóng từ thân thể Mỹ từng lúc ấm thêm lên...
 
Đến một lúc, Phước bị hất tung ra, suýt văng xuống sàn. Nhưng khi nhìn lại anh mừng quá, reo lên:
 
- Mỹ! Em tỉnh lại rồi!
 
Ái Mỹ bật dậy rất nhanh lên tiếng ngay:
 
- Tôi đang đâu?
 
- Anh đây!
 
Nhìn thấy Phước, nàng òa lên khóc! Chợt giọng nói lúc nãy thúc giục:
 
- Đưa rời khỏi đây ngay.
 
Không biết Ái Mỹ thể đi được hay không, Phước bế xốc nàng lên chạy như bị ma đuổi ra khỏi nơi đó!
 
Mãi khi lên taxi rồi, Phước mới để ý mình đang một khu ngoại ô vắng vẻ...
 
Khi về đến nhà rồi, Phước vẫn chưa tin sự thật. Anh quay sang định hỏi thì thấy Ái Mỹ đang dựa vào vai mình ngủ thiếp đi. lẽ quá mệt chứ không phải ngất. Hơi thở của nàng đều đều...
 
Khỏi nói thì cũng biết, khi nhìn thấy cả hai bước xuống xe ngoài cổng, Châu đã gần như muốn đứng tim. Mãi đến khi Phước dìu Ái Mỹ vào đến bậc thềm bước vào nhà, mới lắp bắp:
 
- phải... phải...
 
Phước nói ngay để an tâm:
 
- Ái Mỹ còn sống bác ạ!
 
Ái Mỹ ôm chầm lấy mẹ, chỉ khóc chứ không nói được lời nào! Châu cũng thế.
 
Phước bước về phòng định dọn dẹp để Ái Mỹ vào được thoải mái. Tuy nhiên vừa khi ấy anh khựng lại, bởi mùi thuốc bay phả vào mũi đến khó chịu. Mùi này đã một lần Phước ngửi được, anh vừa định lên tiếng hỏi thì đã nghe giọng nói quen thuộc của người đàn ông:
 
- Cậu vừa cứu khỏi cái chết cầm chắc mười mươi! Bây giờ còn một việc cuối cùng nữa, cậu làm được thì vĩnh viễn của cậu. Cậu phải trở lại nghĩa địa, đem xác ba con mèo chôn bên cạnh mộ con Yến Lan. Chỉ cậu làm được việc đó, cậu làm thì mới hiệu quả. Hãy làm ngay đi, xác ba con mèo đã được đem lên khỏi mộ trống của Ái Mỹ, cậu cứ mạnh dạn mang đi, không việc phải ngại.
 
Không chờ Ái Mỹ vào phòng, Phước vội ra sau vườn quả nhiên anh nhìn thấy cái thùng giấy đặt sẵn đó. Ba con mèo nằm im trong thùng như đang ngủ say. Đã từng chứng kến điều kỳ lạ từ ba con mèo này, nên Phước cẩn thận nhặt sợi dây gai gần đó cột chặt nắp thùng lại rồi mới nhanh chóng mang đi. Đến nghĩa địa, Phước chưa biết phải làm sao đào đất thì đã nhìn thấy một chiếc xẻng ai đã đặt sẵn đó. Anh đào một lỗ rất vừa, chôn cái thùng giấy xuống lấp đất lại, nấm nhô lên chẳng khác một ngôi mộ nhỏ. Làm vừa xong thì Phước cảm giác như đất dưới chân mình rung chuyển nhẹ, hình như tiếng khóc từ dưới mộ của Yến Lan vọng lên. Anh hơi hoảng, tuy nhiên nhớ đến lời dặn của người đàn ông, anh bình tĩnh bước nhanh ra khỏi nơi ấy.
 
Phước nghe văng vẳng phía sau mình tiếng khóc rất lạ...
 
***
 
Việc Ái Mỹ sống lại sau hơn một tuần chết, chính Phước cũng không hiểu tại sao. Anh chỉ ngầm hiểu rằng điều thần đó. Đến khi nghe Châu kể chuyện gặp chồng trong giấc mộng đêm qua thì Phước mới tin thật sự chuyện cõi âm trong việc này. Châu bảo:
 
- Ông nhà tôi thương con Yến Lan, bởi mẹ mất do ông gây ra, nên kể từ khi ông ấy chết sau khi con Yến Lan tự tử thì chưa lúc nào ông ấy về báo mộng cho bác hay Ái Mỹ. Vậy vừa rồi hết về gặp cậu, rồi gặp bác, khi nào ông ấy cũng lo lắng chuyện con Yến Lan định bắt hồn Ái Mỹ! Nhà tôi bảo rằng nếu không cậu thì ông ấy không ngăn con Yến Lan ra tay.
 
- Cháu không quan tâm lắm chuyện oan hồn Yến Lan, chỉ thắc mắc chẳng hiểu sao Ái Mỹ chết đã hơn một lần tim vẫn còn hoạt động, tại sao ra khỏi mộ được?
 
Châu kể tiếp:
 
- Ông nhà tôi nói rằng, do không muốn thêm một đứa con của mình chết nữa, nên ông đã kịp thời ra tay cứu Ái Mỹ khi mình vừa hạ huyệt xong. Ái Mỹ chưa kịp chết hẳn, đã được ông cứu đưa tới ngôi nhà hoang. Yến Lan thì nhất quyết phải đòi cho được mạng của Mỹ, bởi như thế mới trả được mối hận. một hồn ma thật sự, thể ra tay hại người rửa hận, còn ông nhà tôi chỉ một vong hồn. Vong hồn khác với hồn ma. Vong không hại người, chỉ hiện về báo điều lành dữ cho người sống thôi. Chính ông ấy đã gặp cháu mấy lần đó.
 
Phước nhớ lại giọng nói đầy thiện cảm của người đàn ông, anh lặng người một lúc rồi nhẹ giọng nói:
 
- Bây giờ cháu đã hiểu. Cháu xin cảm ơn vong hồn của bác trai.
 
Anh tỏ ý muốn trở về nhà mình thì Châu chân tình nói:
 
- Bây giờ bác đã hiểu điều tệ hại của việc ép duyên con. Bác muốn cháu giúp con Ái Mỹ trở lại tình trạng cân bằng. Vậy tốt nhất cháu nên đây thêm một thời gian nữa. Rồi sau đó về thưa chuyện với thân, mời sang đây nói vài lời, bác sẽ đồng ý cho hai đứa hết hợp với nhau. Ý cháu thế nào?
 
Phước chưa kịp đáp thì Ái Mỹ đã từ nhà trong chạy ra ôm lấy mẹ, ríu rít:
 
 

saving score / loading statistics ...