eng
competition

Text Practice Mode

Ba nốt ruồi trên xác người yêu - Phần 4

created Sep 27th, 23:44 by Diuna


0


Rating

2144 words
2 completed
00:00
Nhiều biến cố dồn dập khiến cho Phước choáng váng. Muốn đến thăm người yêu không dám. Trong lúc đó lại nghe tin về Ái Mỹ làm cho Phước càng thêm lo. Cuối cùng, anh đành thu hết can đảm tới nhà Mỹ. Trái với sự lo lắng của anh, vừa bước vào nhà, anh đã được Châu săn đón:
 
- Cháu ơi, giúp bác với!
 
Phước ngạc nhiên:
 
- Thưa bác, chẳng hay chuyện gì?
 
- Con Ái Mỹ...
 
nói tới đó thì òa lên khóc.
 
- Thưa bác.
 
Phước nhìn vào trong, cố ý đợi Ái Mỹ xuất hiện. Nhưng câu nói của Châu đã làm cho anh chới với:
 
- Con Mỹ đã bỏ nhà đi rồi!
 
- Mỹ đi đâu?
 
Châu nhìn thẳng vào Phước:
 
- Bác đang muốn hỏi cháu. Bác nói thật bác chỉ mình nó, xưa nay luôn nghe lời bác, ngoan ngoãn chưa bao giờ làm trái ý. Vậy lần này lại cãi, chỉ nói một câu rồi bỏ nhà đi liền. Bác nghĩ đi với cháu.
 
Phước xua tay lia lịa:
 
- Dạ, con xin thề với bác, con không hề biết chuyện Mỹ bỏ nhà đi! Chính con đang sốt ruột muốn gặp được Mỹ nên mới mạo muội tới đây thăm.
 
Châu thất vọng:
 
- Vậy bác cứ nghi. Bây giờ bác phải làm sao đây? Nếu làm chuyện dại dột thì chắc bác không sống nổi.
 
lại khóc sướt mướt. Phước tìm cách an ủi hỏi hơn:
 
- Thưa bác, tại sao Mỹ làm chuyện dại dột đó?
 
Đúng ra Châu không nói với Phước chuyện riêng của con, nhưng trong tình thế này, quên cả giữ gìn:
 
- Chỉ bác ép lấy thằng Toàn. con cái dại dột quá, nếu không chịu thì để bác còn tính lại, chứ đâu phải bác không thương con cái...
 
Lâu nay Phước không thiện cảm với người đàn này, nhưng giờ đây nhìn thấy đau khổ, anh đâm ra áy náy:
 
- Thưa bác, cháu thể làm được gì, xin bác cứ dạy, cháu nguyện làm hết sức mình.
 
Châu cầm tay Phước, giọng thành khẩn:
 
- Cháu làm cách nào tìm giùm về cho bác. Nói với bác tha thứ hết kể cả việc bác không ép nữa. muốn làm theo ý bác cũng chịu!
 
Phước sốt sắng:
 
- Dạ, cháu sẽ làm theo lời bác. Nhưng điều này, cháu muốn hỏi: bác một người con tên Yến Lan phải không? ấy Ái Mỹ điều gì...
 
Tuy Phước không nói hết ý, nhưng Châu đã hiểu, đáp ngay:
 
- Chị em không thuận thảo nhau. Nhưng con Yến Lan đã chết từ lâu rồi...
 
Phước thấy không cần phải giấu:
 
- Vừa rồi cháu đã vào nghĩa địa gặp ngôi mộ của Yến Lan. Cháu thấy những điều khác thường nhưng chưa thể giải được...
 
Châu đăm chiêu một lúc rồi nói:
 
- Con Yến Lan đã chết lâu rồi, chẳng hiểu sao mấy bữa nay con Ái Mỹ lại nhắc hoài, bác lo quá!
 
- Bác nghĩ giữa họ đang việc đó không bình thường hay không?
 
Châu lắc đầu:
 
- Bác không biết nữa. Chỉ thấy lo lo thôi...
 
Hai người đang nói chuyện phòng khách thì chợt tiếng động khác thường phòng trong. Châu giật mình nói:
 
- Ủa chuyện trong phòng con Ái Mỹ?
 
chạy vào ngay sau đó tiếng la thất thanh:
 
- Trời ơi!
 
Phước chạy vào theo anh khựng lại khi nhìn thấy trong phòng ba con mèo đang nằm trên giường như đang ngủ say! Châu lắp bắp:
 
- Nhà đâu nuôi mèo sao chúng lại đây?
 
Đã nghe Lan Hương báo tin vụ ba con mèo này nên giờ đây nhìn thấy nó, Phước lo lắng:
 
- Những con mèo nhị thể... Những con mèo đen trắng này phải chăng là...
 
Phước không dám nói hết ý, nhưng trong thâm tâm anh đang nghĩ tới điều không hay. điều này nếu nói ra lúc này e sẽ khiến Châu lo lắng thêm nên anh im lặng, chỉ đưa mắt chăm chú nhìn ba con mèo.
 
- Cháu... đuổi đi giùm bác.
 
Phước ngần ngại, nhưng không từ chối được nên phải bước hẳn vào phòng, vỗ mạnh tay xua:
 
- Đi! Đi ra!
 
Ba con mèo không động đậy, Phước phải bước tới gần hơn vỗ tay mạnh hơn. Lần này tác dụng, bởi một trong ba con mèo nhúc nhích bất ngờ phóng thẳng lên, gần đụng trần nhà!
 
Châu hốt hoảng:
 
- Coi chừng!
 
vừa kịp lùi lại thì một vật đó rơi xuống ngay trước mặt. Phước vừa kịp nhìn thấy, anh kêu lên:
 
- Con mèo!
 
Vẫn con mèo trắng đen, nhưng lúc này cụt mất cái đầu thân mình thì đầy những máu.
 
Thấy máu, Châu run lẩy bẩy, vừa lảo đảo. Phước phải chạy tới đỡ dìu lại ngồi xuống chỗ bàn phấn. Nhưng Châu đã không còn thể ngồi được, người đổ về một bên khiến Phước hốt hoảng, phải dìu ra phòng ngoài.
 
Phải gần nửa giờ sau, Châu mới hồi tỉnh. Vừa mở mắt ra kêu lên:
 
- Con Yến Lan!
 
Phước ngạc nhiên:
 
- Bác nói Yến Lan đâu?
 
Chỉ vào khoảng không, run run giọng:
 
- Nó... chỗ kia!
 
Nói xong, ôm lấy mặt sợ hãi. Phước ngước nhìn theo hướng tay chỉ vừa rồi, anh điếng hồn khi thấy trên cánh quạt trần hai con mèo treo lửng. Máu từ miệng chúng đang tuôn chảy, rơi xuống đỏ cả một khoảng sàn nhà!
 
- Bác!
 
Phước cảm thấy luồng khí lạnh đang chạy theo sống lưng của mình...
 
***
 
Phải mất hơn một tuần sau, Phước mới lấy lại cân bằng, anh trình diện nhiệm sở mới. Người ta chuyển anh về một bệnh viện khá nổi tiếng ngay buổi làm việc đầu tiên, Phước đã gặp một ca bệnh khó. Người trợ khoa cho biết:
 
- một bệnh nhân tuy đã chết lâm sàng rồi, nhưng người vẫn ấm, đồng tử chưa giãn nở, do đó ta chưa thể chuyển xuống nhà xác được, ý anh thế nào?
 
Tuy được phân công trưởng khoa, nhưng người mới, nên Phước dặt:
 
- Các anh em, nếu cần thì ta cứ để xem lại. Tôi sẽ trực tiếp xem.
 
Anh vào phòng cấp cứu, chỉ một bệnh nhân duy nhất còn lại đó.
 
- Nam hay nữ?
 
y hướng dẫn Phước đến bên giường bệnh nhân vừa bảo:
 
- gái còn khá trẻ, người ta chuyển vào đây lúc chiều trong tình trạng hôn sâu. Ai cũng ngỡ bị chấn thương đó, nhưng sau khi xem kỹ thì không thấy thương tích gì, cũng không dấu hiệu tự tử. Chẳng hiểu sao lại như thế này.
 
Phước vừa nhìn vào người bệnh đã thất thần khi nhận ra đó Ái Mỹ!
 
- Trời ơi!
 
y ngạc nhiên:
 
- Người quen của bác sĩ?
 
Phước giục:
 
- Chị lấy ống nghe giúp tôi!
 
Anh mất bình tĩnh đến đỗi đặt ống nghe trật vuột mấy lượt. Phát hiện dấu hiệu còn mạch, Phước phấn khích:
 Còn sống!
 
y Sương cũng phấn khởi:
 
- Còn thể cứu được phải không bác sĩ? Từ chiều đến giờ tụi em cứ sợ lại phải thêm một lần chuyển người bệnh xuống nhà xác!
 
Phước kề sát tai Mỹ gọi khẽ:
 
- Anh đây, Phước đây, Mỹ!
 
nàng vẫn không phản ứng gì. Phước vẫn gọi:
 
- Ái Mỹ!
 
Anh cầm bàn tay nàng lạ sao bàn tay xanh tái kia từ từ nắm chặt lại giữ tay Phước như không muốn rời ra.
 
- Em không sao rồi, Mỹ ơi.
 
Phước lúc này một người thân chứ không phải anh quên sự mặt của y bên cạnh, vội áp mặt mình vào mặt bệnh nhân.
 
- Thưa bác sĩ, cần làm cấp cứu không?
 
Phước giật mình, vội bảo:
 
- Chị lấy ống thuốc trợ tim, chích cho ấy.
 
Nhưng y chưa lấy được ống thuốc thì đã nghe Phước hốt hoảng:
 
- Mỹ! Ái Mỹ!
 
Ái Mỹ lồng lên dữ dội, ngã Phước ra hai tay bứt tung cả nút áo ngực, để lộ ra ngực trần. Phước lại kêu:
 
- Mỹ, em đừng...
 
Nhưng tiếng kêu của Phước chưa dứt thì Ái Mỹ đã bất động trở lại, như một xác chết. xác chết thật sự khi Phước đưa tay đặt lên mũi cô:
 
- Ái Mỹ!
 
Phước đang chụp lấy vai vừa lắc mạnh thì đã phải ngừng lại, sửng sốt khi nhìn lên bộ ngực trần. Từ đầu nhũ bên này kéo dài sang đầu nhũ bên kia ba nốt ruồi đen, tròn, giống như ba hạt đậu nằm rải đều nhau!
 
Đây không phải lần đầu Phước nhìn thấy ngực người yêu, nên anh vừa sững sờ vừa sợ hãi. Mãi một lúc anh mới cất tiếng được:
 
- Chị gọi thêm...
 
Anh định bảo y gọi thêm bác tăng cường, nhưng kịp nghĩ lại, anh ngăn lại:
 
- Thôi, không cần!
 
Rồi tự tay anh kéo áo nàng lại một cách cẩn thận. không cố ý, nhưng tay Phước cũng chạm vào một trong ba nốt ruồi ấy, như luồng điện cực mạnh truyền sang, khiến Phước bị bắn bật ra, ngã hẳn xuống sàn!
 
- Ái Mỹ!
 
Khi một số bác khác chạy vào tiếp cứu thì đều nhận xét:
 
- Bệnh nhân đã chết hẳn rồi!
 
Phước tuy không dám chạm vào thân xác của người yêu, nhưng anh vẫn chưa muốn rời nàng, do vậy anh chưa cho chuyển Ái Mỹ xuống nhà xác. Anh ngồi rất lâu, thỉnh thoảng cứ muốn nhìn lại ba cái nốt ruồi kỳ lạ ấy, nhưng lại cũng không dám...
 
Chính Phước người nhận xác người yêu về ngay đêm hôm đó không để bệnh viện chuyển xuống nhà xác. Châu đau buồn mất con bao nhiêu thì Phước đau cũng không kém, ngoài ra anh còn nỗi ray rứt không yên không cứu được nàng, phút cuối anh cận kề bên cạnh.
 
Khi tang lễ chấm dứt, đưa quan tài Ái Mỹ ra nghĩa địa, anh quyết liệt chống đối việc thiêu xác. Anh cố thuyết phục Châu:
 
- Con xin bác đừng thiêu xác Mỹ, con muốn ấy được nguyên vẹn.
 
Châu phải nghe theo, mọi thủ tục thiêu xác đã được chuẩn bị. Phước còn đề nghị được chấp thuận:
 
- phần vườn nhà con nhiều khoảng trống, con xin bác hãy cho chôn Ái Mỹ ngay trong đó.
 
Châu lại nghe theo còn bảo Phước:
 
- Bác muốn con qua bên này lo giúp bác một thời gian. Nhà hiện nay không còn ai. Bác thì bệnh tim.
 
Phước nhận lời ngay. Trước mắt, gần như suốt ngày anh ngoài phần mộ. Cứ đốt hết đợt nhang này đến đợt nhang khác hầu như không bao giờ dứt khói hương. Hằng ngày cho mãi đến khi trời tối mịt Phước mới vào nhà. Anh xin phép được ngủ phòng của Ái Mỹ được Châu chấp thuận, còn bảo:
 
- Con coi trước khi chết để lại di bút không?
 
Phước cố tìm, nhưng không thấy gì. Cả hai đêm liền Phước đều khó ngủ lại tìm khắp các phòng trong, mong thấy được một cái đó chứng tỏ Ái Mỹ chán chường tuyệt vọng, vẫn không có. Qua đêm thứ ba, tức tròn một tuần từ ngày Mỹ chết, Phước quá kiệt sức nên đi ngủ sớm. Ngay khi từ ngoài mộ Ái Mỹ về, chưa kịp thay quần áo Phước đã ngả lưng ngủ ngay. Không biết giấc ngủ kéo dài bao lâu, cho đến khi Phước nghe một tiếng ho khan của ai đó ngay trong phòng mình, đồng thời anh ngửi được mùi thuốc rất lạ.

saving score / loading statistics ...