Text Practice Mode
Truyện Kiều - Nguyễn Du
created Aug 28th, 03:10 by GuangHuiFan
3
2050 words
7 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Trăm năm trong cõi người ta,
Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau.
Trải qua một cuộc bể dâu,
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.
Lạ gì bỉ sắc tư phong,
Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen.
Cảo thơm lần giở trước đèn,
Phong tình cổ lục còn truyền sử xanh.
Rằng năm Gia Tĩnh triều Minh,
Bốn phương phẳng lặng, hai kinh vững vàng.
Có nhà viên ngoại họ Vương,
Gia tư nghĩ cũng thường thường bậc trung.
Một trai con thứ rốt lòng,
Vương Quan là chữ, nối dòng nho gia.
Đầu lòng hai ả tố nga,
Thúy Kiều là chị, em là Thúy Vân.
Mai cốt cách, tuyết tinh thần,
Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.
Vân xem trang trọng khác vời,
Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang.
Hoa cười ngọc thốt đoan trang,
Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da.
Kiều càng sắc sảo mặn mà,
So bề tài sắc lại là phần hơn.
Làn thu thủy, nét xuân sơn,
Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh.
Một hai nghiêng nước nghiêng thành,
Sắc đành đòi một, tài đành họa hai.
Thông minh vốn sẵn tính trời,
Pha nghề thi họa đủ mùi ca ngâm.
Cung thương làu bậc ngũ âm,
Nghề riêng ăn đứt hồ cầm một trương.
Khúc nhà tay lựa nên chương,
Một thiên Bạc Mệnh lại càng não nhân.
Phong lưu rất mực hồng quần,
Xuân xanh xấp xỉ tới tuần cập kê.
Êm đềm trướng rủ màn che,
Tường đông ong bướm đi về mặc ai.
Ngày xuân con én đưa thoi,
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi.
Cỏ non xanh tận chân trời,
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa.
Thanh minh trong tiết tháng ba,
Lễ là tảo mộ, hội là đạp thanh.
Gần xa nô nức yến anh,
Chị em sắm sửa bộ hành chơi xuân.
Dập dìu tài tử giai nhân,
Ngựa xe như nước, áo quần như nêm.
Ngổn ngang gò đống kéo lên,
Thoi vàng vó rắc, tro tiền giấy bay.
Tà tà bóng ngả về tây,
Chị em thơ thẩn dan tay ra về.
Bước dần theo ngọn tiểu khê,
Lần xem phong cảnh có bề thanh thanh.
Nao nao dòng nước uốn quanh,
Dịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắc ngang.
Se se sương đẫm cành huê,
Một nền đồng cỏ nhạt nhòa bóng thưa.
Tà tà lướt mấy tràng giang,
Bâng khuâng nhớ cảnh giang hà trước sau.
Rằng: "Gần mồ mả Đạm Tiên,
Người đâu mà lạ, dáng tiên xinh tươi."
Chị em nhẹ gót đến nơi,
Gọi hồn để lại đôi lời tiễn đưa.
Lòng buồn dạo gót ngâm nga,
Ngắm từng ngọn cỏ, nỗi hoa bên đường.
Khóc người ngâm mấy câu thơ,
Gọi hồn lỡ bước đâu đây chạnh lòng.
Thơ rằng:
Cỏ hoa tươi tốt dãi dầu,
Nhớ nhau là nhớ kiếp người trăm năm.
Người ơi người ở đừng về,
Tỉnh ra nào biết ở đâu mà tìm.
Khóc lời trong một canh dài,
Càng thương mà càng nhớ, lệ càng rơi.
Trăng tà sương lạnh giữa trời,
Lặng nghe văng vẳng có lời gần đâu.
Tiếng ai than khóc bồi hồi,
Nghe như oán thán, ngậm ngùi khôn khuây.
Lần theo núi bước vòng quanh,
Một tòa sen ngọc trơ trơ giữa dòng.
Gió đưa mái tóc rụng vàng,
Tiếng nghe như tiếng người xưa thở than.
Một phen hoảng hốt bàng hoàng,
Hồn xiêu phách lạc sao tường giáp binh.
Kiều nghe tâm sự bồi hồi,
Tiếng lòng ai oán theo hơi thở dài.
Trông vào đáy nước chân mây,
Bóng ai lảng vảng trôi dần về đâu.
Chị em níu lấy tay nhau,
Nức nở ngậm ngùi nói với nhau: "Rằng!"
Phải chăng duyên kiếp lạ lùng,
Tiền oan nghĩa trăm năm nay còn đâu?
Nhìn theo bóng xế chiều hôm,
Lời than vẫn vẳng như lời đâu đây.
Lại càng ngơ ngẩn bàng hoàng,
Thương ai khóc nỗi oán thù một phương.
Mười phân lòng đất oán hờn,
Người ơi người hỡi, lòng này nào xong.
Kiều xót xa thêm nỗi bùi ngùi,
Càng thương càng cảm, lòng này càng đau.
Rằng: "Thương mà hận cho nhau,
Nghĩ rằng chi những gặp gỡ giữa đường.
Mồ mả xanh rêu trước sau,
Nhớ nhau ai biết ai cầu hồn ai?
Thương người xưa nhớ người nay,
Mấy mươi năm lẻ qua ngay buồn nào.
Nỗi này còn để trong lòng,
Nghìn năm ngàn kiếp chưa tròn tơ duyên."
Kiều rằng: "Thương tiếc cho ai,
Những giây buồn tủi ai người vui chung?
Nay dù nghìn dặm xa xôi,
Gửi ai lòng cũ nhớ người dư âm."
Mấy lời nói lại canh trường,
Cũng đừng khóc nữa mà làm phiền nhau.
Nghe lời oán thán bên lòng,
Nửa thương, nửa giận cũng đành xa thôi.
Rằng: "Thôi thôi cũng thôi mà,
Mặc lòng về nghỉ nơi nào cỏ cây.
Kiều theo gió trăng qua cầu,
Người về đâu? Đâu chẳng thấy rõ ràng.
Nói rằng nói lại trong lòng,
Tương tư ta lại đôi ba nỗi này."
Nghe lời nói chuyện bên đường,
Càng thương càng ngắm nỗi này càng đau.
Xót xa tâm sự dặn dò,
Dạo bước ra về, nghìn tơ vấn vương.
Người ơi người hỡi thương nhau,
Vừa đi vừa nhớ, lối cũ thương ai.
Xót thương duyên phận lỡ làng,
Tình trong như đã, mặt ngoài còn e.
Hờn duyên một kẻ trên đường,
Chạnh lòng thương nhớ, chán lòng bể dâu.
Thương nhau than thở bên lòng,
Lòng này ai biết mà buồn nữa đây?
Lặng nghe văng vẳng bên đường,
Chạnh lòng tơ tưởng tiếng ai đâu này.
Thương người phận bạc oan khiên,
Thương nhau lòng những chênh vênh một bề.
Xót lòng nhìn bước tơ duyên,
Người đi người ở cũng như bóng mờ.
Ngậm ngùi mà bước ra về,
Nhớ người khuất bóng nào ai thấy lòng.
Lặng lẽ mà dắt dìu nhau,
Buồn trông theo bóng ai về nơi đâu.
Là ai mà ngỡ người xưa,
Nửa thương, nửa nhớ đò đưa đôi dòng.
Người đi mà lại người về,
Thương ai lưu luyến, vấn vương tơ tình.
Càng thương mà lại càng buồn,
Lòng người ai tỏ để buồn riêng ta.
Thôi thì cũng đã xa nhau,
Mặc cho người ấy bóng mây ngàn trùng.
Người đâu mà vắng bóng nào,
Ngậm ngùi nhớ đến chuyện xưa một thời.
Một phen nữa lại trở về,
Ngắm nhìn non nước vẳng lời oán than.
Lời nào như tiếng ai van,
Nhớ ai mà vẫn than van bên lòng.
Đường về quạnh quẽ lặng thầm,
Lời người nào đó xa xăm mơ màng.
Thương ai nhớ mãi bên lòng,
Nỗi niềm chất chứa nỗi buồn vắng xa.
Một đời duyên phận lỡ làng,
Thương nhau càng khiến lòng càng xót xa.
Nhớ người nào đã qua đời,
Nỗi buồn nào đó còn hoài đâu đây.
Lặng nghe như tiếng ai than,
Càng nghe càng thấy nỗi buồn trong tim.
Thương ai mà lại càng buồn,
Một mình một bóng, chênh vênh nỗi lòng.
Thôi thì cũng đã xa rồi,
Mặc lòng mà bước giữa trời trăng thanh.
Bước dần mà ngắm non ngàn,
Thương người phận bạc, xót lòng duyên xưa.
Nỗi lòng chua xót bên lòng,
Một mình một bóng trăng tàn đêm khuya.
Bước chân mà lại bước về,
Ngắm nhìn non nước, nhớ người khuất xa.
Thương ai mà lại nhớ hoài,
Ngậm ngùi mà bước, nỗi lòng tơ vương.
Thôi thì cũng đã xa nhau,
Nỗi niềm nào đó để buồn cho ai.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Thương ai mà chẳng biết lời nào than.
Ngậm ngùi mà lại nhớ người,
Bước chân mà ngắm non ngàn xa xa.
Nhớ người phận bạc oan khiên,
Nỗi niềm ai hiểu, để buồn lòng ai.
Thôi thì cũng đã xa nhau,
Mặc lòng mà bước, bóng mây ngàn trùng.
Càng nghe mà lại càng buồn,
Lặng nghe văng vẳng, nỗi lòng nhớ thương.
Thương ai phận bạc trớ trêu,
Nỗi lòng ai tỏ, để buồn lòng ai.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Một mình một bóng, trăng tàn đêm khuya.
Thôi thì cũng đã xa nhau,
Mặc lòng mà bước, bóng mây ngàn trùng.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Thương ai phận bạc, xót lòng duyên xưa.
Ngậm ngùi mà bước ra về,
Nhớ người nào đó, nỗi lòng tơ vương.
Lặng nghe như tiếng ai than,
Càng nghe càng thấy nỗi buồn trong tim.
Thương ai mà lại nhớ người,
Nỗi lòng ai tỏ, để buồn lòng ai.
Thôi thì cũng đã xa rồi,
Một mình một bóng, lặng thầm bước chân.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Một mình một bóng, trăng tàn đêm khuya.
Nhớ người phận bạc oan khiên,
Thương ai mà lại để buồn cho ai.
Thôi thì cũng đã xa nhau,
Ngậm ngùi mà bước, bóng mây ngàn trùng.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Thương ai mà lại để buồn cho ai.
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Thương ai mà lại nhớ người,
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Thương ai mà lại để buồn cho ai.
Ngậm ngùi mà bước ra về,
Nhớ người nào đó, nỗi lòng tơ vương.
Lặng nghe như tiếng ai than,
Càng nghe càng thấy nỗi buồn trong tim.
Thương ai mà lại nhớ người,
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Thôi thì cũng đã xa nhau,
Ngậm ngùi mà bước, bóng mây ngàn trùng.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Thương ai mà lại để buồn cho ai.
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Thương ai mà lại nhớ người,
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Thương ai mà lại để buồn cho ai.
Ngậm ngùi mà bước ra về,
Nhớ người nào đó, nỗi lòng tơ vương.
Lặng nghe như tiếng ai than,
Càng nghe càng thấy nỗi buồn trong tim.
Thương ai mà lại nhớ người,
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Thôi thì cũng đã xa nhau,
Ngậm ngùi mà bước, bóng mây ngàn trùng.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Thương ai mà lại để buồn cho ai.
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Thương ai mà lại nhớ người,
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Thương ai mà lại để buồn cho ai.
Ngậm ngùi mà bước ra về,
Nhớ người nào đó, nỗi lòng tơ vương.
Lặng nghe như tiếng ai than,
Càng nghe càng thấy nỗi buồn trong tim.
Thương ai mà lại nhớ người,
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Thôi thì cũng đã xa nhau,
Ngậm ngùi mà bước, bóng mây ngàn trùng.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Thương ai mà lại để buồn cho ai.
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Thương ai mà lại nhớ người,
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Thương ai mà lại để buồn cho ai.
Ngậm ngùi mà bước ra về,
Nhớ người nào đó, nỗi lòng tơ vương.
Lặng nghe như tiếng ai than,
Càng nghe càng thấy nỗi buồn trong tim.
Thương ai mà lại nhớ người,
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Thôi thì cũng đã xa nhau,
Ngậm ngùi mà bước, bóng mây ngàn trùng.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Thương ai mà lại để buồn cho ai.
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Thương ai mà lại nhớ người,
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Thương ai mà lại để buồn cho ai.
Ngậm ngùi mà bước ra về,
Nhớ người nào đó, nỗi lòng tơ vương.
Lặng nghe như tiếng ai than,
Càng nghe càng thấy nỗi buồn trong tim.
Thương ai mà lại nhớ người,
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Thôi thì cũng đã xa nhau,
Ngậm ngùi mà bước, bóng mây ngàn trùng.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Thương ai mà lại để buồn cho ai.
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Thương ai mà lại nhớ người,
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau.
Trải qua một cuộc bể dâu,
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.
Lạ gì bỉ sắc tư phong,
Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen.
Cảo thơm lần giở trước đèn,
Phong tình cổ lục còn truyền sử xanh.
Rằng năm Gia Tĩnh triều Minh,
Bốn phương phẳng lặng, hai kinh vững vàng.
Có nhà viên ngoại họ Vương,
Gia tư nghĩ cũng thường thường bậc trung.
Một trai con thứ rốt lòng,
Vương Quan là chữ, nối dòng nho gia.
Đầu lòng hai ả tố nga,
Thúy Kiều là chị, em là Thúy Vân.
Mai cốt cách, tuyết tinh thần,
Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.
Vân xem trang trọng khác vời,
Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang.
Hoa cười ngọc thốt đoan trang,
Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da.
Kiều càng sắc sảo mặn mà,
So bề tài sắc lại là phần hơn.
Làn thu thủy, nét xuân sơn,
Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh.
Một hai nghiêng nước nghiêng thành,
Sắc đành đòi một, tài đành họa hai.
Thông minh vốn sẵn tính trời,
Pha nghề thi họa đủ mùi ca ngâm.
Cung thương làu bậc ngũ âm,
Nghề riêng ăn đứt hồ cầm một trương.
Khúc nhà tay lựa nên chương,
Một thiên Bạc Mệnh lại càng não nhân.
Phong lưu rất mực hồng quần,
Xuân xanh xấp xỉ tới tuần cập kê.
Êm đềm trướng rủ màn che,
Tường đông ong bướm đi về mặc ai.
Ngày xuân con én đưa thoi,
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi.
Cỏ non xanh tận chân trời,
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa.
Thanh minh trong tiết tháng ba,
Lễ là tảo mộ, hội là đạp thanh.
Gần xa nô nức yến anh,
Chị em sắm sửa bộ hành chơi xuân.
Dập dìu tài tử giai nhân,
Ngựa xe như nước, áo quần như nêm.
Ngổn ngang gò đống kéo lên,
Thoi vàng vó rắc, tro tiền giấy bay.
Tà tà bóng ngả về tây,
Chị em thơ thẩn dan tay ra về.
Bước dần theo ngọn tiểu khê,
Lần xem phong cảnh có bề thanh thanh.
Nao nao dòng nước uốn quanh,
Dịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắc ngang.
Se se sương đẫm cành huê,
Một nền đồng cỏ nhạt nhòa bóng thưa.
Tà tà lướt mấy tràng giang,
Bâng khuâng nhớ cảnh giang hà trước sau.
Rằng: "Gần mồ mả Đạm Tiên,
Người đâu mà lạ, dáng tiên xinh tươi."
Chị em nhẹ gót đến nơi,
Gọi hồn để lại đôi lời tiễn đưa.
Lòng buồn dạo gót ngâm nga,
Ngắm từng ngọn cỏ, nỗi hoa bên đường.
Khóc người ngâm mấy câu thơ,
Gọi hồn lỡ bước đâu đây chạnh lòng.
Thơ rằng:
Cỏ hoa tươi tốt dãi dầu,
Nhớ nhau là nhớ kiếp người trăm năm.
Người ơi người ở đừng về,
Tỉnh ra nào biết ở đâu mà tìm.
Khóc lời trong một canh dài,
Càng thương mà càng nhớ, lệ càng rơi.
Trăng tà sương lạnh giữa trời,
Lặng nghe văng vẳng có lời gần đâu.
Tiếng ai than khóc bồi hồi,
Nghe như oán thán, ngậm ngùi khôn khuây.
Lần theo núi bước vòng quanh,
Một tòa sen ngọc trơ trơ giữa dòng.
Gió đưa mái tóc rụng vàng,
Tiếng nghe như tiếng người xưa thở than.
Một phen hoảng hốt bàng hoàng,
Hồn xiêu phách lạc sao tường giáp binh.
Kiều nghe tâm sự bồi hồi,
Tiếng lòng ai oán theo hơi thở dài.
Trông vào đáy nước chân mây,
Bóng ai lảng vảng trôi dần về đâu.
Chị em níu lấy tay nhau,
Nức nở ngậm ngùi nói với nhau: "Rằng!"
Phải chăng duyên kiếp lạ lùng,
Tiền oan nghĩa trăm năm nay còn đâu?
Nhìn theo bóng xế chiều hôm,
Lời than vẫn vẳng như lời đâu đây.
Lại càng ngơ ngẩn bàng hoàng,
Thương ai khóc nỗi oán thù một phương.
Mười phân lòng đất oán hờn,
Người ơi người hỡi, lòng này nào xong.
Kiều xót xa thêm nỗi bùi ngùi,
Càng thương càng cảm, lòng này càng đau.
Rằng: "Thương mà hận cho nhau,
Nghĩ rằng chi những gặp gỡ giữa đường.
Mồ mả xanh rêu trước sau,
Nhớ nhau ai biết ai cầu hồn ai?
Thương người xưa nhớ người nay,
Mấy mươi năm lẻ qua ngay buồn nào.
Nỗi này còn để trong lòng,
Nghìn năm ngàn kiếp chưa tròn tơ duyên."
Kiều rằng: "Thương tiếc cho ai,
Những giây buồn tủi ai người vui chung?
Nay dù nghìn dặm xa xôi,
Gửi ai lòng cũ nhớ người dư âm."
Mấy lời nói lại canh trường,
Cũng đừng khóc nữa mà làm phiền nhau.
Nghe lời oán thán bên lòng,
Nửa thương, nửa giận cũng đành xa thôi.
Rằng: "Thôi thôi cũng thôi mà,
Mặc lòng về nghỉ nơi nào cỏ cây.
Kiều theo gió trăng qua cầu,
Người về đâu? Đâu chẳng thấy rõ ràng.
Nói rằng nói lại trong lòng,
Tương tư ta lại đôi ba nỗi này."
Nghe lời nói chuyện bên đường,
Càng thương càng ngắm nỗi này càng đau.
Xót xa tâm sự dặn dò,
Dạo bước ra về, nghìn tơ vấn vương.
Người ơi người hỡi thương nhau,
Vừa đi vừa nhớ, lối cũ thương ai.
Xót thương duyên phận lỡ làng,
Tình trong như đã, mặt ngoài còn e.
Hờn duyên một kẻ trên đường,
Chạnh lòng thương nhớ, chán lòng bể dâu.
Thương nhau than thở bên lòng,
Lòng này ai biết mà buồn nữa đây?
Lặng nghe văng vẳng bên đường,
Chạnh lòng tơ tưởng tiếng ai đâu này.
Thương người phận bạc oan khiên,
Thương nhau lòng những chênh vênh một bề.
Xót lòng nhìn bước tơ duyên,
Người đi người ở cũng như bóng mờ.
Ngậm ngùi mà bước ra về,
Nhớ người khuất bóng nào ai thấy lòng.
Lặng lẽ mà dắt dìu nhau,
Buồn trông theo bóng ai về nơi đâu.
Là ai mà ngỡ người xưa,
Nửa thương, nửa nhớ đò đưa đôi dòng.
Người đi mà lại người về,
Thương ai lưu luyến, vấn vương tơ tình.
Càng thương mà lại càng buồn,
Lòng người ai tỏ để buồn riêng ta.
Thôi thì cũng đã xa nhau,
Mặc cho người ấy bóng mây ngàn trùng.
Người đâu mà vắng bóng nào,
Ngậm ngùi nhớ đến chuyện xưa một thời.
Một phen nữa lại trở về,
Ngắm nhìn non nước vẳng lời oán than.
Lời nào như tiếng ai van,
Nhớ ai mà vẫn than van bên lòng.
Đường về quạnh quẽ lặng thầm,
Lời người nào đó xa xăm mơ màng.
Thương ai nhớ mãi bên lòng,
Nỗi niềm chất chứa nỗi buồn vắng xa.
Một đời duyên phận lỡ làng,
Thương nhau càng khiến lòng càng xót xa.
Nhớ người nào đã qua đời,
Nỗi buồn nào đó còn hoài đâu đây.
Lặng nghe như tiếng ai than,
Càng nghe càng thấy nỗi buồn trong tim.
Thương ai mà lại càng buồn,
Một mình một bóng, chênh vênh nỗi lòng.
Thôi thì cũng đã xa rồi,
Mặc lòng mà bước giữa trời trăng thanh.
Bước dần mà ngắm non ngàn,
Thương người phận bạc, xót lòng duyên xưa.
Nỗi lòng chua xót bên lòng,
Một mình một bóng trăng tàn đêm khuya.
Bước chân mà lại bước về,
Ngắm nhìn non nước, nhớ người khuất xa.
Thương ai mà lại nhớ hoài,
Ngậm ngùi mà bước, nỗi lòng tơ vương.
Thôi thì cũng đã xa nhau,
Nỗi niềm nào đó để buồn cho ai.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Thương ai mà chẳng biết lời nào than.
Ngậm ngùi mà lại nhớ người,
Bước chân mà ngắm non ngàn xa xa.
Nhớ người phận bạc oan khiên,
Nỗi niềm ai hiểu, để buồn lòng ai.
Thôi thì cũng đã xa nhau,
Mặc lòng mà bước, bóng mây ngàn trùng.
Càng nghe mà lại càng buồn,
Lặng nghe văng vẳng, nỗi lòng nhớ thương.
Thương ai phận bạc trớ trêu,
Nỗi lòng ai tỏ, để buồn lòng ai.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Một mình một bóng, trăng tàn đêm khuya.
Thôi thì cũng đã xa nhau,
Mặc lòng mà bước, bóng mây ngàn trùng.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Thương ai phận bạc, xót lòng duyên xưa.
Ngậm ngùi mà bước ra về,
Nhớ người nào đó, nỗi lòng tơ vương.
Lặng nghe như tiếng ai than,
Càng nghe càng thấy nỗi buồn trong tim.
Thương ai mà lại nhớ người,
Nỗi lòng ai tỏ, để buồn lòng ai.
Thôi thì cũng đã xa rồi,
Một mình một bóng, lặng thầm bước chân.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Một mình một bóng, trăng tàn đêm khuya.
Nhớ người phận bạc oan khiên,
Thương ai mà lại để buồn cho ai.
Thôi thì cũng đã xa nhau,
Ngậm ngùi mà bước, bóng mây ngàn trùng.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Thương ai mà lại để buồn cho ai.
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Thương ai mà lại nhớ người,
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Thương ai mà lại để buồn cho ai.
Ngậm ngùi mà bước ra về,
Nhớ người nào đó, nỗi lòng tơ vương.
Lặng nghe như tiếng ai than,
Càng nghe càng thấy nỗi buồn trong tim.
Thương ai mà lại nhớ người,
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Thôi thì cũng đã xa nhau,
Ngậm ngùi mà bước, bóng mây ngàn trùng.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Thương ai mà lại để buồn cho ai.
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Thương ai mà lại nhớ người,
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Thương ai mà lại để buồn cho ai.
Ngậm ngùi mà bước ra về,
Nhớ người nào đó, nỗi lòng tơ vương.
Lặng nghe như tiếng ai than,
Càng nghe càng thấy nỗi buồn trong tim.
Thương ai mà lại nhớ người,
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Thôi thì cũng đã xa nhau,
Ngậm ngùi mà bước, bóng mây ngàn trùng.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Thương ai mà lại để buồn cho ai.
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Thương ai mà lại nhớ người,
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Thương ai mà lại để buồn cho ai.
Ngậm ngùi mà bước ra về,
Nhớ người nào đó, nỗi lòng tơ vương.
Lặng nghe như tiếng ai than,
Càng nghe càng thấy nỗi buồn trong tim.
Thương ai mà lại nhớ người,
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Thôi thì cũng đã xa nhau,
Ngậm ngùi mà bước, bóng mây ngàn trùng.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Thương ai mà lại để buồn cho ai.
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Thương ai mà lại nhớ người,
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Thương ai mà lại để buồn cho ai.
Ngậm ngùi mà bước ra về,
Nhớ người nào đó, nỗi lòng tơ vương.
Lặng nghe như tiếng ai than,
Càng nghe càng thấy nỗi buồn trong tim.
Thương ai mà lại nhớ người,
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Thôi thì cũng đã xa nhau,
Ngậm ngùi mà bước, bóng mây ngàn trùng.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Thương ai mà lại để buồn cho ai.
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Thương ai mà lại nhớ người,
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Thương ai mà lại để buồn cho ai.
Ngậm ngùi mà bước ra về,
Nhớ người nào đó, nỗi lòng tơ vương.
Lặng nghe như tiếng ai than,
Càng nghe càng thấy nỗi buồn trong tim.
Thương ai mà lại nhớ người,
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Thôi thì cũng đã xa nhau,
Ngậm ngùi mà bước, bóng mây ngàn trùng.
Nghe lòng mà lại nhớ người,
Thương ai mà lại để buồn cho ai.
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
Thương ai mà lại nhớ người,
Một mình mà bước, trăng tà khuya.
saving score / loading statistics ...