Text Practice Mode
Nhật kí 25/7 - Bạn có đặc biệt ghét hay sợ hãi một âm thanh nào đó không?
created Jul 25th, 16:39 by DuDu
2
367 words
14 completed
4.5
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Tôi sợ tiếng mưa. Nghe lạ nhỉ? Nói là sợ thì cũng không hẳn, chính xác thì, tiếng mưa rào to khiến tôi cảm thấy bất an vô cùng, một cảm giác bứt rứt lo lắng bồn chồn không yên, cái cảm giác ấy đã theo tôi suốt cả hai chục năm kể từ khi tôi còn nhỏ.
Hồi bé nhà tôi khá nghèo, nhà được xây trên một mảnh đất nho nhỏ, và cũng không khép kín. Trong nhà đủ chỗ để 2 giường và một bộ bàn ghế, coi như phòng ngủ và phòng khách, trước nhà là một xíu hè nhỏ để xe đạp và chuồng của chú cún. Cách một khoảng sân nhỏ là hai gian nhà bếp và phòng học của tôi, hai phòng này không đổ mái bằng mà lợp bằng tấm lợp xi măng cũ. Rồi thi thoảng khi trời mưa to, mái lợp sẽ bị dột đôi chỗ, nhỏ nước tỏng tỏng ướt lên đồ bên dưới. Vậy nên hồi nhỏ mỗi khi nghe tiếng mưa rào to, dù là nằm trong chăn ấm trong nhà, tôi vẫn luôn bồn chồn lo lắng sợ dột, lo không biết sách vở trong phòng có bị ướt không, lo mưa to hắt vào ướt hết chuồng chó. Và rồi dù là đang ở đâu, cứ trời mưa là tôi sẽ sinh ra lo lắng, kể cả khi sau này đã xây nhà mới chắc chắn và khép kín hoàn toàn, nỗi bất an khi trời mưa trong tôi vẫn còn đó, dù tôi cũng chẳng biết đang bất an điều gì. Nó như một phản xạ tâm lý vậy, không tài nào mất đi được.
Bạn trai tôi có sở thích nghe tiếng mưa rơi cho dễ ngủ, nếu trời không mưa thì anh sẽ mở video lên nghe, còn nếu nằm ngủ trong chăn ấm và mưa rào bên ngoài cửa sổ thì đối với anh không còn gì tuyệt bằng. Tôi thì lại cứ nôn nao bất an như thế, có lần trời mưa to nên tôi gọi anh sang ngủ cùng, và kết quả là anh ngủ ngon vô cùng còn tôi thì vẫn một mình trằn trọc...
Hồi bé nhà tôi khá nghèo, nhà được xây trên một mảnh đất nho nhỏ, và cũng không khép kín. Trong nhà đủ chỗ để 2 giường và một bộ bàn ghế, coi như phòng ngủ và phòng khách, trước nhà là một xíu hè nhỏ để xe đạp và chuồng của chú cún. Cách một khoảng sân nhỏ là hai gian nhà bếp và phòng học của tôi, hai phòng này không đổ mái bằng mà lợp bằng tấm lợp xi măng cũ. Rồi thi thoảng khi trời mưa to, mái lợp sẽ bị dột đôi chỗ, nhỏ nước tỏng tỏng ướt lên đồ bên dưới. Vậy nên hồi nhỏ mỗi khi nghe tiếng mưa rào to, dù là nằm trong chăn ấm trong nhà, tôi vẫn luôn bồn chồn lo lắng sợ dột, lo không biết sách vở trong phòng có bị ướt không, lo mưa to hắt vào ướt hết chuồng chó. Và rồi dù là đang ở đâu, cứ trời mưa là tôi sẽ sinh ra lo lắng, kể cả khi sau này đã xây nhà mới chắc chắn và khép kín hoàn toàn, nỗi bất an khi trời mưa trong tôi vẫn còn đó, dù tôi cũng chẳng biết đang bất an điều gì. Nó như một phản xạ tâm lý vậy, không tài nào mất đi được.
Bạn trai tôi có sở thích nghe tiếng mưa rơi cho dễ ngủ, nếu trời không mưa thì anh sẽ mở video lên nghe, còn nếu nằm ngủ trong chăn ấm và mưa rào bên ngoài cửa sổ thì đối với anh không còn gì tuyệt bằng. Tôi thì lại cứ nôn nao bất an như thế, có lần trời mưa to nên tôi gọi anh sang ngủ cùng, và kết quả là anh ngủ ngon vô cùng còn tôi thì vẫn một mình trằn trọc...
saving score / loading statistics ...