Text Practice Mode
Chuyện là, tớ vừa thi Hackathon... -thefoolwhodreams- Spiderum - P2
created Jul 14th, 16:25 by Trà Phạm
1
940 words
3 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Ý tưởng khởi đầu của nhóm là về một app thu thập dữ liệu public, xử lý và lưu trữ để làm giàu thêm cơ sở dữ liệu khách hàng. Nó xuất phát từ những hạn chế khi khách hàng buộc phải nhập liệu và update database thủ công, trong khi dữ liệu đó đã được đưa lên website từ trước.
Rồi lần lượt các ý tưởng khác được vẽ ra, từ những cái mang tính ứng dụng cao (nhưng khó) như xây dựng chatbot để hỏi đáp trên file văn bản, đến cái chỉ phục vụ mục đích chơi bời như tạo app để connect, tăng tương tác mọi người thông qua các open activities.
Sau đó là liên tục các cuộc “meeting” để thống nhất ý tưởng, xác định pros and cons, vẽ sơ đồ luồng hoạt động, define database. Sau khoảng 4 ngày, những ý tưởng mơ hồ cũng dần thành hình. Bọn mình sẽ làm một app quản lý dự án, tích hợp OpenAI để có thể chat trực tiếp như một assistance, rồi auto reporting, warning, …
Đây là cuộc chạy đua với thời gian, hãy chọn công nghệ đã tích hợp nhiều chức năng nhất có thể!
Xong phần ý tưởng, tiếp đến sẽ là công nghệ…
Trước nay tớ thường “không có thiện cảm” với những tool kiểu kéo thả, cảm giác như nó làm người dùng lười biếng và không hoàn toàn làm chủ được sản phẩm của chính mình. Vốn ban đầu tớ định tìm một template có sẵn, chỉnh sửa source code và thêm các service mới vào. Tuy nhiên mọi thứ vẫn là khá nhiều (so với trình độ hiện tại của nhóm mình) để hoàn thiện tất cả các features đã đề ra trong một thời gian ngắn.
Cuối cùng, chúng tớ quyết định sử dụng các công nghệ mới, đã tích hợp sẵn nhiều chức năng nhất có thể, nhằm cắt giảm thời gian code và tập trung hơn vào các feature quan trọng. Và dưới đây là cách mà chúng tớ tạo một app ăn liền, gần như no-code nhưng vẫn đảm bảo các chức năng chính, sẵn sàng cho việc demo.
Để làm frontend, chúng tớ quyết định sử dụng Appsmith, là một webapp cho phép xây dựng frontend bằng cách kéo thả component và có thể kết nối trực tiếp với database để nhập liệu và tạo report. Điều này giúp nhóm đỡ mất công tìm kiếm và tùy chỉnh một template nào đó, bởi vốn nhóm mình cũng không ai mạnh về frontend cả.
Về phần backend, nhóm sử dụng Supabase, một Backend as a platform service (BaaS). Nó cho phép người dùng tạo database (postgres), edge functions, cung cấp authentication (social providers, phone login,…), storage large file, storage embedding vector…
Đối với con assistance chatbot, mình dùng OpenAI để detect intent, entities, đồng thời sử dụng nó để tạo câu trả lời theo ngôn ngữ tự nhiên (natural language generation) từ kết quả truy vấn trong cơ sở dữ liệu. Để hiển thị đoạn chat, nhóm sử dụng Streamlit để stream kết quả mà OpenAI tạo ra, tránh cảm giác nhàm chán khi phải đợi hơn 10s mới có được câu trả lời hoàn chỉnh.
Về phần gửi warning khi có issue hay report mỗi cuối tuần qua email, nhóm sử dụng Zapier, một automation workflow hỗ trợ connect với rất nhiều apps như gmail, facebook, slack, … Và tất nhiên cũng hoàn toàn là kéo thả.
Rõ ràng, để làm chủ được các công nghệ này cần một thời gian dài đọc docs, thử và sai. Nhưng với mục đích triển khai nhanh một prototype và mang đi thi, chúng tớ lựa chọn áp dụng các công nghệ mới, có khả năng tự động hóa càng nhiều càng tốt.
Và hạnh phúc là một hành trình…
Tại sao à, tại vì nhóm tớ tạch. Tạch ngay từ vòng loại :)))
Nhưng đến thời điểm này, tớ nghĩ nó chẳng còn quan trọng nữa. Bởi vì, tớ đã giữ lại cho mình thật nhiều những kỷ niệm đáng nhớ về cái đêm “định mệnh” mà cả nhóm gần như không ngủ.
Hành trình của tớ, là những buổi chiều sau giờ làm ngồi lên ý tưởng, vẽ flow, design database. Là cái ngày cuối tuần, tớ đang uống dở cốc nước dừa ở Quy Nhơn cũng phải chạy đi bật teams lên họp. Là câu nói “thức khuya, ăn đồ cay nóng, chuẩn combo hủy diệt bản thân” của thằng em trong nhóm khi tớ ăn nốt cốc mì thứ hai lúc 4h sáng. Là lúc mà mấy đứa dở hơi, nửa đêm trên công ty ngồi đánh đàn, hát Nắng ấm xa dần với Cơn mưa ngang qua của Sơn Tùng MTP.
Và, là cái đêm 3h sáng anh em vẫn cố làm, dù cho não đã đình công và đôi mắt thì muốn dừng hoạt động.
Ờ thì, đúng là hành trình này không trọn vẹn. Đích đến của nó chẳng phải nơi mà chúng tớ mong muốn, cũng như kết quả của nó chẳng phải niềm vui mà là những tiếc nuối cùng 2 ngày cuối tuần “ngất” ở trên giường.
Nhưng mà, yeah, không có con đường nào dẫn tới hạnh phúc vì hạnh phúc chính là cả hành trình, và hy vọng những chiến hữu trong Carbon team sẽ “cháy” hết mình trong những dự định sắp tới, còn nếu áp lực quá, mong một ngày được thấy mọi người tỏa sáng rực rỡ như kim cương^^
“There is no way to happiness, happiness is the way”
Rồi lần lượt các ý tưởng khác được vẽ ra, từ những cái mang tính ứng dụng cao (nhưng khó) như xây dựng chatbot để hỏi đáp trên file văn bản, đến cái chỉ phục vụ mục đích chơi bời như tạo app để connect, tăng tương tác mọi người thông qua các open activities.
Sau đó là liên tục các cuộc “meeting” để thống nhất ý tưởng, xác định pros and cons, vẽ sơ đồ luồng hoạt động, define database. Sau khoảng 4 ngày, những ý tưởng mơ hồ cũng dần thành hình. Bọn mình sẽ làm một app quản lý dự án, tích hợp OpenAI để có thể chat trực tiếp như một assistance, rồi auto reporting, warning, …
Đây là cuộc chạy đua với thời gian, hãy chọn công nghệ đã tích hợp nhiều chức năng nhất có thể!
Xong phần ý tưởng, tiếp đến sẽ là công nghệ…
Trước nay tớ thường “không có thiện cảm” với những tool kiểu kéo thả, cảm giác như nó làm người dùng lười biếng và không hoàn toàn làm chủ được sản phẩm của chính mình. Vốn ban đầu tớ định tìm một template có sẵn, chỉnh sửa source code và thêm các service mới vào. Tuy nhiên mọi thứ vẫn là khá nhiều (so với trình độ hiện tại của nhóm mình) để hoàn thiện tất cả các features đã đề ra trong một thời gian ngắn.
Cuối cùng, chúng tớ quyết định sử dụng các công nghệ mới, đã tích hợp sẵn nhiều chức năng nhất có thể, nhằm cắt giảm thời gian code và tập trung hơn vào các feature quan trọng. Và dưới đây là cách mà chúng tớ tạo một app ăn liền, gần như no-code nhưng vẫn đảm bảo các chức năng chính, sẵn sàng cho việc demo.
Để làm frontend, chúng tớ quyết định sử dụng Appsmith, là một webapp cho phép xây dựng frontend bằng cách kéo thả component và có thể kết nối trực tiếp với database để nhập liệu và tạo report. Điều này giúp nhóm đỡ mất công tìm kiếm và tùy chỉnh một template nào đó, bởi vốn nhóm mình cũng không ai mạnh về frontend cả.
Về phần backend, nhóm sử dụng Supabase, một Backend as a platform service (BaaS). Nó cho phép người dùng tạo database (postgres), edge functions, cung cấp authentication (social providers, phone login,…), storage large file, storage embedding vector…
Đối với con assistance chatbot, mình dùng OpenAI để detect intent, entities, đồng thời sử dụng nó để tạo câu trả lời theo ngôn ngữ tự nhiên (natural language generation) từ kết quả truy vấn trong cơ sở dữ liệu. Để hiển thị đoạn chat, nhóm sử dụng Streamlit để stream kết quả mà OpenAI tạo ra, tránh cảm giác nhàm chán khi phải đợi hơn 10s mới có được câu trả lời hoàn chỉnh.
Về phần gửi warning khi có issue hay report mỗi cuối tuần qua email, nhóm sử dụng Zapier, một automation workflow hỗ trợ connect với rất nhiều apps như gmail, facebook, slack, … Và tất nhiên cũng hoàn toàn là kéo thả.
Rõ ràng, để làm chủ được các công nghệ này cần một thời gian dài đọc docs, thử và sai. Nhưng với mục đích triển khai nhanh một prototype và mang đi thi, chúng tớ lựa chọn áp dụng các công nghệ mới, có khả năng tự động hóa càng nhiều càng tốt.
Và hạnh phúc là một hành trình…
Tại sao à, tại vì nhóm tớ tạch. Tạch ngay từ vòng loại :)))
Nhưng đến thời điểm này, tớ nghĩ nó chẳng còn quan trọng nữa. Bởi vì, tớ đã giữ lại cho mình thật nhiều những kỷ niệm đáng nhớ về cái đêm “định mệnh” mà cả nhóm gần như không ngủ.
Hành trình của tớ, là những buổi chiều sau giờ làm ngồi lên ý tưởng, vẽ flow, design database. Là cái ngày cuối tuần, tớ đang uống dở cốc nước dừa ở Quy Nhơn cũng phải chạy đi bật teams lên họp. Là câu nói “thức khuya, ăn đồ cay nóng, chuẩn combo hủy diệt bản thân” của thằng em trong nhóm khi tớ ăn nốt cốc mì thứ hai lúc 4h sáng. Là lúc mà mấy đứa dở hơi, nửa đêm trên công ty ngồi đánh đàn, hát Nắng ấm xa dần với Cơn mưa ngang qua của Sơn Tùng MTP.
Và, là cái đêm 3h sáng anh em vẫn cố làm, dù cho não đã đình công và đôi mắt thì muốn dừng hoạt động.
Ờ thì, đúng là hành trình này không trọn vẹn. Đích đến của nó chẳng phải nơi mà chúng tớ mong muốn, cũng như kết quả của nó chẳng phải niềm vui mà là những tiếc nuối cùng 2 ngày cuối tuần “ngất” ở trên giường.
Nhưng mà, yeah, không có con đường nào dẫn tới hạnh phúc vì hạnh phúc chính là cả hành trình, và hy vọng những chiến hữu trong Carbon team sẽ “cháy” hết mình trong những dự định sắp tới, còn nếu áp lực quá, mong một ngày được thấy mọi người tỏa sáng rực rỡ như kim cương^^
“There is no way to happiness, happiness is the way”
saving score / loading statistics ...