Text Practice Mode
Cô ấy dần không nói chuyện nữa
created Jul 8th, 15:29 by DuDu
2
490 words
12 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Cô ấy muốn tìm một người, ôm lấy cô ấy, giữ chặt cô ấy, yêu cô ấy.
Cô ấy cũng lo sợ, lo sợ rằng người này sẽ chán ghét, sợ làm ảnh hưởng tới những việc của người ta, dường như cô ấy luôn sợ làm phiền tới người khác.
Đây là những gì cô ấy thủ thỉ với tôi, tôi muốn an ủi cô ấy như thường lệ, nhưng cô ấy đã ngắt lời tôi, nói rằng tôi không được an ủi nữa, bởi vì điều này không đáng được thông cảm, đây là sự yếu đuối, đây là đang trốn tránh. Đáng ra tôi nên trách mắng cô ấy, bởi vì cô ấy không mạnh mẽ, vậy nên cô ấy muốn dựa dẫm vào người khác, là lỗi của cô ấy. Cô ấy nói, xin lỗi, mình không nên nói những điều này với cậu, làm phiền cậu rồi.
Cô ấy lảo đảo lao đao trong màn đêm đen không nhìn thấy lối, cảm xúc tiêu cực bất ổn như chảy về một vũng nước đọng đen ngòm. Dường như cô ấy đã trở nên hờ hững dửng dưng, trở nên trưởng thành hơn, cô ấy không còn tức giận nữa, giống như đóa hoa đang lụi tàn nhưng vẫn cố chấp vươn thẳng nụ hoa.
Cô ấy đã nhận ra điều đó, thế là cô ấy nghĩ cách để giải quyết. Cô ấy muốn đi yêu, cô ấy biết rằng sinh mệnh cần có một điểm tựa, vậy nên cô ấy muốn đi tìm kiếm, là thứ gì không quan trọng, nhưng phải đi yêu. Cô ấy nói, cô ấy đi tìm, chắc chắn sẽ tìm được thôi.
Đúng vậy, tôi đã nhìn thấy, cô ấy đang kiếm tìm, cô ấy đang đi yêu thế giới này một cách nồng nhiệt. Tôi nhìn thấy sinh mệnh của cô ấy đang bung ra những sắc màu đẹp đẽ, tôi cũng nhìn thấy cô ấy đang thiêu đốt chính mình, cô ấy đã không còn sức lực để cầm chắc cọ vẽ, cô ấy đang tiêu hao sinh mệnh, để duy trì sinh mệnh.
Sau đó cô ấy có tìm thấy không, tôi không biết nữa. Tôi nhớ lại cuộc đối thoại với cô ấy ngày trước, cô ấy chấp niệm với việc trưởng thành, tôi hỏi tại sao, cô ấy nói, ai cũng phải như vậy thôi, bắt buộc phải như vậy. Tôi không đáp lời, cô ấy lại nói, hiện giờ mình như thế này, có lẽ là con đường bắt buộc phải trải qua để trưởng thành nhỉ, thế nên không sao hết, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, sẽ ổn cả thôi...
Nếu như cô ấy tìm thấy, chắc cô ấy sẽ trở thành lửa nhỉ, rực rỡ, nồng cháy, luôn bập bùng rừng rực. Nếu như không tìm thấy, vậy thì chúc cô ấy chết đi trong sự vui vẻ hư ảo ấy...
Cô ấy cũng lo sợ, lo sợ rằng người này sẽ chán ghét, sợ làm ảnh hưởng tới những việc của người ta, dường như cô ấy luôn sợ làm phiền tới người khác.
Đây là những gì cô ấy thủ thỉ với tôi, tôi muốn an ủi cô ấy như thường lệ, nhưng cô ấy đã ngắt lời tôi, nói rằng tôi không được an ủi nữa, bởi vì điều này không đáng được thông cảm, đây là sự yếu đuối, đây là đang trốn tránh. Đáng ra tôi nên trách mắng cô ấy, bởi vì cô ấy không mạnh mẽ, vậy nên cô ấy muốn dựa dẫm vào người khác, là lỗi của cô ấy. Cô ấy nói, xin lỗi, mình không nên nói những điều này với cậu, làm phiền cậu rồi.
Cô ấy lảo đảo lao đao trong màn đêm đen không nhìn thấy lối, cảm xúc tiêu cực bất ổn như chảy về một vũng nước đọng đen ngòm. Dường như cô ấy đã trở nên hờ hững dửng dưng, trở nên trưởng thành hơn, cô ấy không còn tức giận nữa, giống như đóa hoa đang lụi tàn nhưng vẫn cố chấp vươn thẳng nụ hoa.
Cô ấy đã nhận ra điều đó, thế là cô ấy nghĩ cách để giải quyết. Cô ấy muốn đi yêu, cô ấy biết rằng sinh mệnh cần có một điểm tựa, vậy nên cô ấy muốn đi tìm kiếm, là thứ gì không quan trọng, nhưng phải đi yêu. Cô ấy nói, cô ấy đi tìm, chắc chắn sẽ tìm được thôi.
Đúng vậy, tôi đã nhìn thấy, cô ấy đang kiếm tìm, cô ấy đang đi yêu thế giới này một cách nồng nhiệt. Tôi nhìn thấy sinh mệnh của cô ấy đang bung ra những sắc màu đẹp đẽ, tôi cũng nhìn thấy cô ấy đang thiêu đốt chính mình, cô ấy đã không còn sức lực để cầm chắc cọ vẽ, cô ấy đang tiêu hao sinh mệnh, để duy trì sinh mệnh.
Sau đó cô ấy có tìm thấy không, tôi không biết nữa. Tôi nhớ lại cuộc đối thoại với cô ấy ngày trước, cô ấy chấp niệm với việc trưởng thành, tôi hỏi tại sao, cô ấy nói, ai cũng phải như vậy thôi, bắt buộc phải như vậy. Tôi không đáp lời, cô ấy lại nói, hiện giờ mình như thế này, có lẽ là con đường bắt buộc phải trải qua để trưởng thành nhỉ, thế nên không sao hết, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, sẽ ổn cả thôi...
Nếu như cô ấy tìm thấy, chắc cô ấy sẽ trở thành lửa nhỉ, rực rỡ, nồng cháy, luôn bập bùng rừng rực. Nếu như không tìm thấy, vậy thì chúc cô ấy chết đi trong sự vui vẻ hư ảo ấy...
saving score / loading statistics ...