Text Practice Mode
tiếng việt không dấu câu 4
created Mar 30th, 04:06 by Tùy Phong
0
2040 words
2 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
chiều nay gió lặng nắng hanh
mây hồng trắng nõn trời xanh bác về
sông hồng nắng rực bờ đê
nắng thơm rơm mới đồng quê gặt mùa
bác đi muôn dặm đường xa
hôm nay tuyết lạnh nay vừa nắng lên
bác về tóc có bạc thêm
năm canh bốn biển có đêm nghĩ nhiều
hỡi người tim những thương yêu
cánh chim không mỏi sớm chiều vẫn bay
ba mươi sáu triệu chim bầy gọi nhau
chim kêu ríu rít trên đầu
mùa cam đương ngọt địa đầu của ta
giá sương đương hẹn mùa hoa
nắng xuân từ mạc tư khoa đã về
sông hồng nắng rực bờ đê
nắng thơm rơm mới đồng quê gặt mùa
hoa ơi con gái của cha
cha nâng con nhé làm hoa mừng người
bác về vui đó con ơi
bác hôn các cháu bác cười với dân
ngày vui vui những hai lần
bác về mang cả mùa xuân lại nhà
mình về mình có nhớ ta
mười năm năm ấy thiết tha mặn nồng
mình về mình có nhớ không
nhìn cây nhớ núi nhìn sông nhớ nguồn
tiếng ai tha thiết bên cồn
bâng khuâng trong dạ bồn chồn bước đi
áo chàm đưa buổi phân ly
cầm tay nhau biết nói gì hôm nay
mình đi có nhớ những ngày
mưa nguồn suối lũ những mây cùng mù
mình về có nhớ chiến khu
miếng cơm chấm muối mối thù nặng vai
mình về rừng núi nhớ ai
trám bùi để rụng măng mai để già
mình đi có nhớ những nhà
hắt hiu lau xám đậm đà lòng son
mình về còn nhớ núi non
nhớ khi kháng nhật thuở còn việt minh
mình đi mình có nhớ mình
tân trào hồng thái mái đình cây đa
ta với mình mình với ta
lòng ta sau trước mặn mà đinh ninh
mình đi mình lại nhớ mình
nguồn bao nhiêu nước nghĩa tình bấy nhiêu
nhớ gì như nhớ người yêu
trăng lên đầu núi nắng chiều lưng nương
nhớ từng bản khói cùng sương
sớm khuya bếp lửa người thương đi về
nhớ từng rừng nứa bờ tre
ngòi thia sông đáy suối lê vơi đầy
ta đi ta nhớ những ngày
mình đây ta đó đắng cay ngọt bùi
thương nhau chia củ sắn lùi
bát cơm sẻ nửa chăn sui đắp cùng
nhớ người mẹ nắng cháy lưng
địu con lên rẫy bẻ từng bắp ngô
nhớ sao lớp học I tờ
đồng khuya đuốc sáng những giờ liên hoan
nhớ sao ngày tháng cơ quan
gian nan đời vẫn ca vang núi đèo
nhớ sao tiếng mõ rừng chiều
chày đêm nện cối đều đều suối xa
ta về mình có nhớ ta
ta về ta nhớ những hoa cùng người
rưng xanh hoa chuối đỏ tươi
đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng
ngày xuân mơ nở trắng rừng
nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang
ve kêu rừng phách đổ vàng
nhớ cô em gái hái măng một mình
rừng thu trăng rọi hòa bình
nhớ ai tiếng hát ân tình thủy chung
nhớ khi giặc đến giặc lùng
rừng cây núi đá ta cùng đánh tây
núi giăng thành lũy sắt dày
rừng che bộ đội rừng vây quân thù
mênh mông bốn mặt sương mù
đất trời ta cả chiến khu một lòng
ai về ai có nhớ không
ta về ta nhớ phủ thông đèo giàng
nhớ sông lô nhớ phố ràng
nhớ từ cao lạng nhớ sang nhị hà
những đường việt bắc của ta
đêm đêm rầm rập như là đất rung
quân đi điệp điệp trùng trùng
ánh sao đầu súng bạn cùng mũ nan
dân công đỏ đuốc từng đoàn
bước chân nát đá muôn tàn lửa bay
nghìn đêm thăm thẳm sương dày
đèn pha bật sáng như ngày mai lên
tin vui chiến thắng trăm miền
hòa bình tây bắc điện biên vui về
vui từ đồng tháp an khê
vui lên việt bắc đèo de núi hồng
ai về ai có nhớ không
ngọn cờ đỏ thắm gió lồng cửa hang
nắng trưa rực rỡ sao vàng
trung ương chính phủ luận bàn việc công
điều quân chiến dịch thu đông
nông thôn phát động giao thông mở đường
giữ đê phòng hạn thu lương
gửi dao miền ngược thêm trường các khu
ở đâu u ám quân thù
nhìn lên việt bắc cụ hồ sáng soi
ở đâu đau đớn giống nòi
trông về việt bắc mà nuôi chí bền
mười lăm năm ấy ai quên
quê hương cách mạng dựng lên cộng hòa
mình về mình có nhớ ta
mái đình hồng thái cây đa tân trào
nước trôi nước có về nguồn
mây đi mây có cùng non trở về
mình về ta gửi về quê
thuyền nâu trâu mộng với bè nứa mai
nâu này nhuộm áo không phai
cho lòng thêm đậm cho ai nhớ mình
trâu về xanh lại thái bình
nứa mai gài chặt mối tình ngược xuôi
nước trôi lòng suối chẳng trôi
mây đi mây vẫn nhớ hồi về non
đá mòn nhưng dạ chẳng mòn
chàm nâu thêm đậm phấhn son chẳng nhòa
nứa mai mình gửi quê nhà
nước non đâu cũng là ta với mình
thái bình đồng lại tươi xanh
phên nhà lại ấm mái đình lại vui
mình về thành thị xa xôi
nhà cao còn thấy núi đồi nữa chăng
phố đông còn nhớ bản làng
sáng đèn còn nhớ mảnh trăng giữa rừng
mình đi ta hỏi thăm chừng
bao giờ việt bắc tưng bừng thêm vui
đường về đây đó gần thôi
hôm nay rời bản về nơi thị thành
nhà cao chẳng khuất non xanh
phố đông càng giục chân nhanh bước đường
ngày mai về lại thôn hương
rừng xưa núi cũ yêu thương lại về
ngày mai rộn rã sơn khê
ngược xuôi tàu chạy bốn bề lưới giăng
than phấn mễ thiếc cao bằng
phố phường như nấm như măng giữa trời
mái trường ngói mới đỏ tươi
chợ vui trăm nẻo về khơi luồng hàng
muối thái bình ngược hà giang
cày bừa đông xuất mía đường tỉnh thanh
ai về mua vại hương canh
ai lên mình gửi cho anh với nàng
chiếu nga sơn gạch bát tràng
vải tơ nam định lụa hàng hà đông
áo em thêu chỉ biếc hồng
mùa xuân ngày hội lùng tùng thêm tươi
còn non còn nước còn trời
bác hồ thêm khỏe cuộc đời càng vui
mình về với bác đường xuôi
thưa giùm việt bắc không nguôi nhớ người
nhớ ông cụ mắt sáng ngời
áo nâu túi vải đẹp tươi lạ thường
nhớ người những sáng tinh sương
ung dung yên ngựa trên đường suối reo
nhớ chân người bước lên đèo
người đi rừng núi trông theo bóng người
lòng ta ơn đảng đời đời
ngược xuôi đôi mặt một lời song song
ngàn năm xưa nước non hồng
còn đây ơn đảng nối dòng dài lâu
ngàn năm non nước mai sau
đời đời ơn đảng càng sâu càng nồng
cầm tay nhau hát vui chung
hôm sau mình nhé hát cùng thủ đô
xuân vội vã rời đi qua ngõ
hạ còn xa mưa chẳng kịp về
sáng mờ sương trưa trời nắng gắt
tiếng gọi đò vang vọng sông quê
em lên phố áo màu lụa mới
mẹ lặng thinh bên bữa cơm chiều
cha đi sớm bóng in bên cửa
chẳng bao giờ còn được thương yêu
có đôi khi nhìn trời tự hỏi
ta từ đâu đến cõi đời này
rồi về đâu khi tim mỏi mệt
câu trả lời chẳng một ai hay
đời ngắn ngủi trăm năm một thoáng
rồi quẩn quanh lục đạo luân hồi
muốn siêu xuất chi bằng tu luyện
đắc thân người nào dễ tôi ơi
tỉnh dậy lá vàng rơi chốn ngõ
mùa thu chợt đến từ bao giờ
ta sống xô bồ quên năm tháng
quên cả mùa thu quên ước mơ
cuộc đời mấy chốc mà trôi qua
như một giấc đêm năm nào
luân hồi trả nghiệp bao đau khổ
buồn vui trải mãi đến kiếp nào
gió thổi khiến lòng ra se lại
đời người cực khổ là vì ai
trong mê ở nơi tình nhân thế
tự hỏi trời xanh tiếng thở dài
lang thang cõi mê vạn năm nay
kiếp này kiếp trước bao đọa đày
ân oán đời đời luân báo mãi
khi nào mới hết chuyện đắng cay
danh lợi tiền tài tựa mây khói
chỉ mấy chục năm có đáng chi
vậy mà bao người lưu luyến mãi
đến khi nhắm mắt còn lại gì
bao năm cười khóc nơi cõi đời
mà lòng vẫn thấy buồn chơi vơi
tiếng cồng nơi đâu chợt tỉnh giấc
đời người qua như giấc mộng thôi
thân xác mười năm là sẽ tan
linh hồn vạn tuổi chẳng phai tàn
người xưa hướng tới điều vĩnh cửu
người nay dùng xác này hân hoan
thiên đường không có trên mặt đất
chỉ là con người lừa dối nhau
ai ai cũng đều thấm đau khổ
hạnh phúc chỉ là tranh nhạt màu
nơi cõi hồng trần ai có biết
năm xưa sinh mệnh rất huy hoàng
trải qua bao kiếp người biến đổi
mà rớt xuống đây buồn mênh mang
đời người trôi qua trong chớp mắt
buồn vui thế gian được mấy khi
đường về trễ nải bao năm tháng
đến khi chuyển thế còn lại gì
chửa gặp nhau mà đã biệt ly
hồn anh theo dõi bóng em đi
hồn anh sẽ nhập trong luồng gió
lưu luyến bên em chẳng nói gì
thơ em cũng giống lòng em vậy
là nghĩa thơm tho như ánh trăng
mềm mại như lời tơ liễu rủ
âm thầm trong ánh gió băn khoăn
anh đã ngâm và đã thuộc làu
cả ngàn rung động bởi thương đau
bởi vì mê mẩn vì khoan khoái
anh cắn lời thơ để máu trào
lời thơ ngậm cứng không rền rĩ
mà máu tim anh vọt láng lai
thơ ở trong lòng reo chẳng ngớt
tiếng vang tha thiết dội khắp nơi
em đã nghe qua em đã hay
tình anh sao phải trúng mê say
anh điên anh nói như người dại
van lạy không gian xóa những ngày
những ngày đau khổ nhuộm buồn thiu
những ngày mây lâm cuốn dập dìu
những mảnh nhạc vàng rơi lả tả
những niềm run rẩy của đêm yêu
anh đứng cách xa hàng thế giới
lặng nhìn trong mộng miệng em cười
em cười anh cũng cười theo nữa
để nhắn hồn em đã tới nơi
ai mua trăng tôi bán trăng cho
không bán đoàn viên ước hẹn hò
bao giờ đậu trạng vinh quy đã
anh lại đây tôi thối chữ thơ
không không không tôi chẳng bán hồn trăng
tôi giả đò chơi anh tưởng rằng
tôi nói thiệt là anh dại quá
trăng vàng trăng ngọc bán sao đang
trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi
tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi
tôi lần cho trăng một tràng chuỗi
trăng mới là trăng của rạng ngời
hỡi anh lính gác đêm ơi
ngoài anh đứng đó trong tôi chưa nằm
dòm qua lỗ cửa âm thầm
bóng anh với một tình trăm năm rồi
đợi chi biết mặt quen lời
tôi yêu anh với tình người khổ đau
anh buồn thân thế lao đao
bâng khuâng chỉ biết nhìn sao xa vời
lại đây anh lính đêm ơi
can chi mà để sầu rơi một mình
lại đây đi chút nghe anh
lại đây với bạn tâm tình một đêm
nói đi anh hết nỗi niềm
để chi e ấp buồn thêm héo lòng
nói đi anh chớ ngại ngùng
buồn anh tôi sẽ giúp cùng buồn tôi
buồn ta là cửa buồn đời
buồn ra không chảy thành đôi lệ hèn
buồn ta ấy lửa đương nhen
buồn ta ấy rượu lên men say nồng
ấy nguồn thân mến cảm thông
giữa hồn uất hận giữa lòng đau thương
00:00
chiều nay gió lặng nắng hanh
mây hồng trắng nõn trời xanh bác về
sông hồng nắng rực bờ đê
nắng thơm rơm mới đồng quê gặt mùa
bác đi muôn dặm đường xa
hôm nay tuyết lạnh nay vừa nắng lên
bác về tóc có bạc thêm
năm canh bốn biển có đêm nghĩ nhiều
hỡi người tim những thương yêu
cánh chim không mỏi sớm chiều vẫn bay
ba mươi sáu triệu chim bầy gọi nhau
chim kêu ríu rít trên đầu
mùa cam đương ngọt địa đầu của ta
giá sương đương hẹn mùa hoa
nắng xuân từ mạc tư khoa đã về
sông hồng nắng rực bờ đê
nắng thơm rơm mới đồng quê gặt mùa
hoa ơi con gái của cha
cha nâng con nhé làm hoa mừng người
bác về vui đó con ơi
bác hôn các cháu bác cười với dân
ngày vui vui những hai lần
bác về mang cả mùa xuân lại nhà
mình về mình có nhớ ta
mười năm năm ấy thiết tha mặn nồng
mình về mình có nhớ không
nhìn cây nhớ núi nhìn sông nhớ nguồn
tiếng ai tha thiết bên cồn
bâng khuâng trong dạ bồn chồn bước đi
áo chàm đưa buổi phân ly
cầm tay nhau biết nói gì hôm nay
mình đi có nhớ những ngày
mưa nguồn suối lũ những mây cùng mù
mình về có nhớ chiến khu
miếng cơm chấm muối mối thù nặng vai
mình về rừng núi nhớ ai
trám bùi để rụng măng mai để già
mình đi có nhớ những nhà
hắt hiu lau xám đậm đà lòng son
mình về còn nhớ núi non
nhớ khi kháng nhật thuở còn việt minh
mình đi mình có nhớ mình
tân trào hồng thái mái đình cây đa
ta với mình mình với ta
lòng ta sau trước mặn mà đinh ninh
mình đi mình lại nhớ mình
nguồn bao nhiêu nước nghĩa tình bấy nhiêu
nhớ gì như nhớ người yêu
trăng lên đầu núi nắng chiều lưng nương
nhớ từng bản khói cùng sương
sớm khuya bếp lửa người thương đi về
nhớ từng rừng nứa bờ tre
ngòi thia sông đáy suối lê vơi đầy
ta đi ta nhớ những ngày
mình đây ta đó đắng cay ngọt bùi
thương nhau chia củ sắn lùi
bát cơm sẻ nửa chăn sui đắp cùng
nhớ người mẹ nắng cháy lưng
địu con lên rẫy bẻ từng bắp ngô
nhớ sao lớp học I tờ
đồng khuya đuốc sáng những giờ liên hoan
nhớ sao ngày tháng cơ quan
gian nan đời vẫn ca vang núi đèo
nhớ sao tiếng mõ rừng chiều
chày đêm nện cối đều đều suối xa
ta về mình có nhớ ta
ta về ta nhớ những hoa cùng người
rưng xanh hoa chuối đỏ tươi
đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng
ngày xuân mơ nở trắng rừng
nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang
ve kêu rừng phách đổ vàng
nhớ cô em gái hái măng một mình
rừng thu trăng rọi hòa bình
nhớ ai tiếng hát ân tình thủy chung
nhớ khi giặc đến giặc lùng
rừng cây núi đá ta cùng đánh tây
núi giăng thành lũy sắt dày
rừng che bộ đội rừng vây quân thù
mênh mông bốn mặt sương mù
đất trời ta cả chiến khu một lòng
ai về ai có nhớ không
ta về ta nhớ phủ thông đèo giàng
nhớ sông lô nhớ phố ràng
nhớ từ cao lạng nhớ sang nhị hà
những đường việt bắc của ta
đêm đêm rầm rập như là đất rung
quân đi điệp điệp trùng trùng
ánh sao đầu súng bạn cùng mũ nan
dân công đỏ đuốc từng đoàn
bước chân nát đá muôn tàn lửa bay
nghìn đêm thăm thẳm sương dày
đèn pha bật sáng như ngày mai lên
tin vui chiến thắng trăm miền
hòa bình tây bắc điện biên vui về
vui từ đồng tháp an khê
vui lên việt bắc đèo de núi hồng
ai về ai có nhớ không
ngọn cờ đỏ thắm gió lồng cửa hang
nắng trưa rực rỡ sao vàng
trung ương chính phủ luận bàn việc công
điều quân chiến dịch thu đông
nông thôn phát động giao thông mở đường
giữ đê phòng hạn thu lương
gửi dao miền ngược thêm trường các khu
ở đâu u ám quân thù
nhìn lên việt bắc cụ hồ sáng soi
ở đâu đau đớn giống nòi
trông về việt bắc mà nuôi chí bền
mười lăm năm ấy ai quên
quê hương cách mạng dựng lên cộng hòa
mình về mình có nhớ ta
mái đình hồng thái cây đa tân trào
nước trôi nước có về nguồn
mây đi mây có cùng non trở về
mình về ta gửi về quê
thuyền nâu trâu mộng với bè nứa mai
nâu này nhuộm áo không phai
cho lòng thêm đậm cho ai nhớ mình
trâu về xanh lại thái bình
nứa mai gài chặt mối tình ngược xuôi
nước trôi lòng suối chẳng trôi
mây đi mây vẫn nhớ hồi về non
đá mòn nhưng dạ chẳng mòn
chàm nâu thêm đậm phấhn son chẳng nhòa
nứa mai mình gửi quê nhà
nước non đâu cũng là ta với mình
thái bình đồng lại tươi xanh
phên nhà lại ấm mái đình lại vui
mình về thành thị xa xôi
nhà cao còn thấy núi đồi nữa chăng
phố đông còn nhớ bản làng
sáng đèn còn nhớ mảnh trăng giữa rừng
mình đi ta hỏi thăm chừng
bao giờ việt bắc tưng bừng thêm vui
đường về đây đó gần thôi
hôm nay rời bản về nơi thị thành
nhà cao chẳng khuất non xanh
phố đông càng giục chân nhanh bước đường
ngày mai về lại thôn hương
rừng xưa núi cũ yêu thương lại về
ngày mai rộn rã sơn khê
ngược xuôi tàu chạy bốn bề lưới giăng
than phấn mễ thiếc cao bằng
phố phường như nấm như măng giữa trời
mái trường ngói mới đỏ tươi
chợ vui trăm nẻo về khơi luồng hàng
muối thái bình ngược hà giang
cày bừa đông xuất mía đường tỉnh thanh
ai về mua vại hương canh
ai lên mình gửi cho anh với nàng
chiếu nga sơn gạch bát tràng
vải tơ nam định lụa hàng hà đông
áo em thêu chỉ biếc hồng
mùa xuân ngày hội lùng tùng thêm tươi
còn non còn nước còn trời
bác hồ thêm khỏe cuộc đời càng vui
mình về với bác đường xuôi
thưa giùm việt bắc không nguôi nhớ người
nhớ ông cụ mắt sáng ngời
áo nâu túi vải đẹp tươi lạ thường
nhớ người những sáng tinh sương
ung dung yên ngựa trên đường suối reo
nhớ chân người bước lên đèo
người đi rừng núi trông theo bóng người
lòng ta ơn đảng đời đời
ngược xuôi đôi mặt một lời song song
ngàn năm xưa nước non hồng
còn đây ơn đảng nối dòng dài lâu
ngàn năm non nước mai sau
đời đời ơn đảng càng sâu càng nồng
cầm tay nhau hát vui chung
hôm sau mình nhé hát cùng thủ đô
xuân vội vã rời đi qua ngõ
hạ còn xa mưa chẳng kịp về
sáng mờ sương trưa trời nắng gắt
tiếng gọi đò vang vọng sông quê
em lên phố áo màu lụa mới
mẹ lặng thinh bên bữa cơm chiều
cha đi sớm bóng in bên cửa
chẳng bao giờ còn được thương yêu
có đôi khi nhìn trời tự hỏi
ta từ đâu đến cõi đời này
rồi về đâu khi tim mỏi mệt
câu trả lời chẳng một ai hay
đời ngắn ngủi trăm năm một thoáng
rồi quẩn quanh lục đạo luân hồi
muốn siêu xuất chi bằng tu luyện
đắc thân người nào dễ tôi ơi
tỉnh dậy lá vàng rơi chốn ngõ
mùa thu chợt đến từ bao giờ
ta sống xô bồ quên năm tháng
quên cả mùa thu quên ước mơ
cuộc đời mấy chốc mà trôi qua
như một giấc đêm năm nào
luân hồi trả nghiệp bao đau khổ
buồn vui trải mãi đến kiếp nào
gió thổi khiến lòng ra se lại
đời người cực khổ là vì ai
trong mê ở nơi tình nhân thế
tự hỏi trời xanh tiếng thở dài
lang thang cõi mê vạn năm nay
kiếp này kiếp trước bao đọa đày
ân oán đời đời luân báo mãi
khi nào mới hết chuyện đắng cay
danh lợi tiền tài tựa mây khói
chỉ mấy chục năm có đáng chi
vậy mà bao người lưu luyến mãi
đến khi nhắm mắt còn lại gì
bao năm cười khóc nơi cõi đời
mà lòng vẫn thấy buồn chơi vơi
tiếng cồng nơi đâu chợt tỉnh giấc
đời người qua như giấc mộng thôi
thân xác mười năm là sẽ tan
linh hồn vạn tuổi chẳng phai tàn
người xưa hướng tới điều vĩnh cửu
người nay dùng xác này hân hoan
thiên đường không có trên mặt đất
chỉ là con người lừa dối nhau
ai ai cũng đều thấm đau khổ
hạnh phúc chỉ là tranh nhạt màu
nơi cõi hồng trần ai có biết
năm xưa sinh mệnh rất huy hoàng
trải qua bao kiếp người biến đổi
mà rớt xuống đây buồn mênh mang
đời người trôi qua trong chớp mắt
buồn vui thế gian được mấy khi
đường về trễ nải bao năm tháng
đến khi chuyển thế còn lại gì
chửa gặp nhau mà đã biệt ly
hồn anh theo dõi bóng em đi
hồn anh sẽ nhập trong luồng gió
lưu luyến bên em chẳng nói gì
thơ em cũng giống lòng em vậy
là nghĩa thơm tho như ánh trăng
mềm mại như lời tơ liễu rủ
âm thầm trong ánh gió băn khoăn
anh đã ngâm và đã thuộc làu
cả ngàn rung động bởi thương đau
bởi vì mê mẩn vì khoan khoái
anh cắn lời thơ để máu trào
lời thơ ngậm cứng không rền rĩ
mà máu tim anh vọt láng lai
thơ ở trong lòng reo chẳng ngớt
tiếng vang tha thiết dội khắp nơi
em đã nghe qua em đã hay
tình anh sao phải trúng mê say
anh điên anh nói như người dại
van lạy không gian xóa những ngày
những ngày đau khổ nhuộm buồn thiu
những ngày mây lâm cuốn dập dìu
những mảnh nhạc vàng rơi lả tả
những niềm run rẩy của đêm yêu
anh đứng cách xa hàng thế giới
lặng nhìn trong mộng miệng em cười
em cười anh cũng cười theo nữa
để nhắn hồn em đã tới nơi
ai mua trăng tôi bán trăng cho
không bán đoàn viên ước hẹn hò
bao giờ đậu trạng vinh quy đã
anh lại đây tôi thối chữ thơ
không không không tôi chẳng bán hồn trăng
tôi giả đò chơi anh tưởng rằng
tôi nói thiệt là anh dại quá
trăng vàng trăng ngọc bán sao đang
trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi
tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi
tôi lần cho trăng một tràng chuỗi
trăng mới là trăng của rạng ngời
hỡi anh lính gác đêm ơi
ngoài anh đứng đó trong tôi chưa nằm
dòm qua lỗ cửa âm thầm
bóng anh với một tình trăm năm rồi
đợi chi biết mặt quen lời
tôi yêu anh với tình người khổ đau
anh buồn thân thế lao đao
bâng khuâng chỉ biết nhìn sao xa vời
lại đây anh lính đêm ơi
can chi mà để sầu rơi một mình
lại đây đi chút nghe anh
lại đây với bạn tâm tình một đêm
nói đi anh hết nỗi niềm
để chi e ấp buồn thêm héo lòng
nói đi anh chớ ngại ngùng
buồn anh tôi sẽ giúp cùng buồn tôi
buồn ta là cửa buồn đời
buồn ra không chảy thành đôi lệ hèn
buồn ta ấy lửa đương nhen
buồn ta ấy rượu lên men say nồng
ấy nguồn thân mến cảm thông
giữa hồn uất hận giữa lòng đau thương
saving score / loading statistics ...