Text Practice Mode
short story
created Feb 20th 2024, 14:00 by abckiasupeloqrd
1
502 words
9 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Căn nhà nhỏ đơn sơ với bốn bức tường còn để nguyên gạch đỏ. Mái tôn cũng chắp vá kiểu cũ mới đan xen. Thể như chính chủ nhân chẳng đủ tiền để dựng căn nhà. Xin đầu này một chút, mượn đầu kia một ít rồi đắp vào khoảng đất cuối dòng này. Căn nhà ngó tới ngó lui trống hoác. Bàn ghế ọp ẹp, đến nỗi thời này mà cái ti-vi còn nguyên một cục phụ kiện nhô ra đằng sau. Bà chủ ghe nhìn Bế Hai một lượt rồi lắc đầu, chắc nghèo đến nỗi không còn cái mồng tơi mà rớt. Da trắng xanh nhợt nhạt, mặt xương xẩu, gò má cao, tay chân khẳng khiu lòng ngòng. Duy chỉ có đôi mắt là tròn ướt với hàng mi rậm cong vút. Đôi mắt nhung mọng nước. Kiểu đôi mắt có thể nhấn chìm bất cứ thằng đàn ông nào khi lỡ sa vào ánh nhìn đó. Thứ đàn bà mắt ướt là thứ lẳng lơ. Ngó bên này, nghía bên kia là năm ba thằng đàn ông tim đứng như trời trồng.
Bà chủ ghe ngồi xuống cái ghế, phía rào nhà mấy bà hàng xóm đã tụ lại. Gì chứ xứ này rảnh thí mồ. Động dao động thớt thì không cần ai gọi, mấy cái miệng như họp chợ sẽ chực chờ hóng chuyện. Hóng để còn biết mà bàn. Bàn là phải thêm dầu, thêm lửa, nêm chút muối, bỏ chút đường, câu chuyện như món ăn, càng nêm càng đậm đà. Đôi lúc chính người trong cuộc nghe còn không biết chuyện mình hay chuyện người.
Trên cái bàn cây cũ kỹ giữa nhà có bộ ấm trà lợt phai những hình hoa chạm trổ xưa cũ. Bà chủ ghe lấy chung trà, châm miếng nước từ trong ấm. Bà cười nhìn Bế Hai, rồi trầm giọng kiểu phân trần, khi tay vẫn còn cầm cái chung chẳng có miếng nước trà nào. Cái chung này nè cô Bế Hai, nó ở nhà mình, mình uống chục năm cũng chỉ là mình uống. Chứ mình ra tiệm uống trà thì cũng một cái chung mà chục thằng đàn ông nó há họng ra uống. Cái ấm trà của nhà tui lúc nào cũng có nước. Bị ông bà mình dạy nước là tiền. Tui ngồi có một chút mà nóng quá chừng. Thôi tui về. Nhà hổng có miếng gió. Trà cũng không có mà uống. Mà nè cô Bế Hai, tiền vào nhà khó như gió vào nhà trống. Ở nhà tui đó hen, đàn ông giữ trà, còn đàn bà giữ tiền.
Bà chủ ghe đại quay lưng đi, chưa kịp để Bế Hai nói câu nào. Phía rào nhà xao xác tiếng chỉ trỏ. Bế Hai quay lại mé sàn lãng. Tiếng xối nước rào rạo. Lẫn trong tiếng xối nước âm ba tiếng nấc. Trời chập choạng vào đêm. Mấy con bìm bịp bắt đầu bài ca gọi bầy.
Bà chủ ghe ngồi xuống cái ghế, phía rào nhà mấy bà hàng xóm đã tụ lại. Gì chứ xứ này rảnh thí mồ. Động dao động thớt thì không cần ai gọi, mấy cái miệng như họp chợ sẽ chực chờ hóng chuyện. Hóng để còn biết mà bàn. Bàn là phải thêm dầu, thêm lửa, nêm chút muối, bỏ chút đường, câu chuyện như món ăn, càng nêm càng đậm đà. Đôi lúc chính người trong cuộc nghe còn không biết chuyện mình hay chuyện người.
Trên cái bàn cây cũ kỹ giữa nhà có bộ ấm trà lợt phai những hình hoa chạm trổ xưa cũ. Bà chủ ghe lấy chung trà, châm miếng nước từ trong ấm. Bà cười nhìn Bế Hai, rồi trầm giọng kiểu phân trần, khi tay vẫn còn cầm cái chung chẳng có miếng nước trà nào. Cái chung này nè cô Bế Hai, nó ở nhà mình, mình uống chục năm cũng chỉ là mình uống. Chứ mình ra tiệm uống trà thì cũng một cái chung mà chục thằng đàn ông nó há họng ra uống. Cái ấm trà của nhà tui lúc nào cũng có nước. Bị ông bà mình dạy nước là tiền. Tui ngồi có một chút mà nóng quá chừng. Thôi tui về. Nhà hổng có miếng gió. Trà cũng không có mà uống. Mà nè cô Bế Hai, tiền vào nhà khó như gió vào nhà trống. Ở nhà tui đó hen, đàn ông giữ trà, còn đàn bà giữ tiền.
Bà chủ ghe đại quay lưng đi, chưa kịp để Bế Hai nói câu nào. Phía rào nhà xao xác tiếng chỉ trỏ. Bế Hai quay lại mé sàn lãng. Tiếng xối nước rào rạo. Lẫn trong tiếng xối nước âm ba tiếng nấc. Trời chập choạng vào đêm. Mấy con bìm bịp bắt đầu bài ca gọi bầy.
saving score / loading statistics ...