eng
competition

Text Practice Mode

Tìm Mình Trong Thế Giới Hậu Tuổi Thơ (88-91/Đan)

created Jan 29th 2023, 06:46 by I'm 7UHU


0


Rating

1387 words
5 completed
00:00
Trong bếp, tôi rót nước sôi vào bát tôm. Một ngày dài tận trải ra trước mắt. Tôi quyết định khước từ lời mời tham gia buổi dùng nấm thức thần tối nay của mấy đứa tôi quen. người trí suy nghĩ nhiều, quá nhiều, tôi không thích dùng chất kích thích. Tháng trước, ngồi cùng với bọn chúng trong một cái chung bé, sau khi uống mấy ngụm bia pha nấm đã được nghiền, tôi chỉ thấy người mình chảy ra sàn, hết cả ra như bị rút hết xương, mọi thứ xung quanh mờ đi như được nhìn qua nước. Nhưng tôi không òa lên phát hiện ra cái đó quan trọng liên quan tới tuổi thơ, quá khứ những cái trằn trọc hiện tại, như đã xảy ra với một đứa. Tôi không thấy con rồng xanh lao qua cửa lâu đài hay con ngựa thành Troy bốc cháy như một đứa khác. Tôi chỉ nhớ sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy với một cảm giác trìu mến, gắn đặc biệt, hướng tới vạn vật xung quanh. Tôi trở về nhà nghe bố kể một câu chuyện cười rất vớ vẩn. Trước kia tôi cũng sẽ cười, nhưng cái cười nhếch mép lịch sự. Còn lúc đó tôi cười với sự trìu mến, sự trân trọng cái khoảnh khắc chúng tôi bên nhau. Sau này tôi đọc thì thấy rằng những chất này giúp người ta tháo bỏ các chế phòng vệ, gỡ xuống các mặt nạ họ vẫn đeo để chứng tỏ bản thân. Cho nên họ sẽ cảm giác chân thành, gần gũi, một sự khoan dung, kết nối mức độ rất lạ, khó diễn tả thành lời.
Thật thú vị khi mấy cái cây cỏ thể làm bạn trở thành con người tốt đẹp hơn. Nhưng tôi không ý định lặp lại trải nghiệm này. Chả hay ho khi mình cười một cách mất kiểm soát. Tôi một con người trí.
Đã cuối tháng túi tiền của tôi đã cạn, chứ không thì chắc tôi sẽ ra quán net. Tôi sẽ chọn một chỗ gần cửa sổ, thỉnh thoảng lúc ngừng chơi thì vén rèm nhìn ra ngoài, trong quán tối, mình thể đánh tới tối vẫn tưởng mới giữa trưa. Khi chơi, thời gian trôi rất nhanh. Ngủ cũng khiến thời gian trôi nhanh, nhưng game thú vị hơn ngủ, mình phải làm chủ kỹ năng, so tài, ra quyết định chớp nhoáng. Tay tôi thoăn thoắt trên bàn phím. Trong tiếng nhạc nền hồi hộp cùng tiếng khí kim loại va vào nhau, tôi lướt trên mặt đất, đột ngột chuyển hướng, uyển chuyển, thanh thoát, tay kiếm vung tròn bao quanh người, đẹp cùng. Những lúc này tôi quên đi những muộn phiền gặm nhấm bên trong mình. Vấn đề chỉ đến khi tôi ngừng chơi. Lúc đó thường trời đã khuya, phố đã vắng. Tôi đứng tần ngần trên vỉa hè, người nồng nặc mùi thuốc mệt bã, cái kiểu mệt như mình vừa ngồi nhập dữ liệu vào máy cả ngày vậy. sợ cái cảm giác trống rỗng, ê chề khi dừng lại nên người ta cứ cố chơi tiếp, chơi tiếp mãi.
Tôi xách xe ra khỏi nhà. Nhiều lúc tôi không muốn nhà chả do rệt. nhà không cãi nhau, không ồn, nhưng tôi không muốn. Tôi đi từ trưa cho tới mười giờ tối, hoặc nửa đêm rồi nhưng vẫn ra ngoài. Không phải ngoài đường vui hơn, nhà chán. ngoài đường cũng chán, nhưng nhà chán hơn. Cái sự trống rỗng lôi tôi ra ngoài đường, tôi đi lang thang, cho tới khi phát chán lên thì lại rất thèm về nhà.
Lúc nào hụt hẫng nhất, trống rỗng nhất thì tôi sẽ inbox cho chính bản thân. Thằng tôi thứ nhất nói chuyện với thằng tôi thứ hai. Một thằng than vãn, một thằng chửi rủa. Đó một cuộc nói chuyện thành thật trung thực. Nếu như tôi ý định kể chuyện của mình với ai đó, rất thân, thì vẫn mang tính vụ lợi, tôi vẫn phải xây dựng một hình ảnh đó của mình trước nó. Tự nói chuyện thì mình không lừa được mình, mình phải nghe chửi.
Tôi 1: Mày biết kỳ lạ không?
Tôi 2: Mày lại bắt đầu tự kỷ rồi hả?
Tôi 1: Ừ. Cũng được hơn năm rồi đó nhỉ. Từ lần cuối cùng.
Tôi 2: Chuyện thế thôi à?
Tôi 1: Tao mệt. nhớ nó.
Tôi 2: Chuyện mày nghĩ mấy ngày qua đó hả?
Thằng si tình.
Tôi 1: Tao muốn nói chuyện với nó.
Mấy ngày qua tao đã luôn giữ để bản thân không trượt đi. Nhưng khó quá.
Tao sẽ rơi vào tuyệt vọng mất.
Tôi 2: quáng vậy à.
Mày lại ngu ngốc rồi.
Vậy inbox đi.
Tôi T. Dở hơi vãi l…
"Nó" đây Linh. "lần cuối cùng" cũng lần đầu tiên lần duy nhất tôi làm tình với Linh. Chúng tôi quen nhau trong kỳ thi tiếng Anh Malaysia tôi đã kể. Bên đó, chúng tôi đã cầm tay nhau hôn. Không trang điểm, không xăm hình, Linh đúng kiểu con gái tôi thích. Về
Nội được mấy tuần thì chuyện đó xảy ra, hoàn toàn không chủ định. Thực ra chúng tôi không gặp nhau nhiều, Linh nói gặp nhau nhiều thì sẽ chán, tôi không tán thành nhưng cũng không tranh luận.
Hôm đó, sau bữa trưa đơn giản phòng trọ của Linh, chúng tôi leo lên giường. Tôi tay Linh, nói chuyện linh tinh, đợi tới chiều đưa Linh quay lại trường. Tôi còn khá ngây thơ. Tôi đang nói thì thấy Linh nhích lại. Tôi dừng lại, quay sang hôn nhẹ lên Linh. Linh nhích lại sát hơn nữa. Hai đôi mắt gặp nhau. Phảng phất mùi thơm dịu của dầu gội, dầu xả kem đánh răng. Chúng tôi bắt đầu hôn, hôn mãi, hôn mãi không dứt. Linh dướn lên để không bị lìa khỏi môi tôi. Tôi lồng hai tay qua cái eo mềm của Linh, ôm trọn nó, biết được từng cử động của hông, của đùi Linh hai mắt vẫn nhắm. Cứ sau mỗi nhịp hôn tôi lại sờ tới một điểm khác trên người Linh, một hành trình từ tốn cẩn trọng. Hông, mông, đùi non. Chừng một tiếng như vậy thì Linh nhìn tôi nói khẽ, "Tớ không chịu được nữa." Tôi e ngại, sao thì đến tận bây giờ tôi vẫn không biết. Tôi nói tôi không chuẩn bị. "Nhưng tớ thuốc," Linh đáp.
Hai đứa tự cởi quần áo trong chăn. Tôi loay hoay bên trên Linh, trong đầu quay cuồng câu hỏi, "Cho vào chỗ nào?!?!" Linh nằm yên, hoàn toàn để tôi chủ động. Sau vài phút, tôi đầu hàng, mềm oặt. Tôi xấu hổ nằm xuống chỗ nghe Linh nói câu đó an ủi.
Tôi định bụng sẽ ngủ một lúc, nhưng một lát sau, thể chúng tôi lại quấn vào nhau, lần này tôi đã thành công. mày, kỳ tích!" thằng tôi thứ hai nói. Cảm giác rất khác với những tôi tưởng. Tôi thấy mình bị bóp chặt phía dưới. Một tay tôi đặt sau gáy Linh, mắt Linh vẫn nhắm, tay kia vòng qua eo Linh. Tôi bắt đầu nhấp; năm lần nhấp đầu tiên thì thấy khá đau. Linh nằm gọn dưới người tới, người hơi run lên, bắt đầu thở mạnh. Tôi thích sự vụng về của Linh, cả hai đều không biết nhưng vẫn phối hợp được với nhau nhuần nhuyễn, từng nhịp thở, từng chuyển động. Mỗi lần nghỉ, chúng tôi lại nhìn nhau một lúc trong im lặng, rồi lại tiếp tục.
 

saving score / loading statistics ...