Text Practice Mode
Dành Cả Thanh Xuân Để Đơn Phương Một Người (8 năm - Hiệp)
created Sep 28th 2022, 12:49 by pandamic
1
520 words
23 completed
4
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Người ta lại hỏi tôi rằng, tôi còn yêu em nữa không ?
Thực ra thì nếu câu trả lời tôi đang nghĩ có như thế nào cũng vẫn là dối lòng
Vì cả 2 chúng ta đều có 1 cuộc sống riêng, chẳng nói chuyện, chẳng gặp mặt
Và tưởng chừng như khi 2 người ở trong 1 thành phố nhỏ bé thì chỉ vô tình thôi, cũng có thể nhìn thấy nhau
NHưng mà không ? Vì duyên ông trời chỉ vỏn vẹn có chừng đó
Rằng cả thanh xuân tôi dành để dõi theo 1 người mà tôi nghĩ có thể vì em, từng thay đổi
Tôi vẫn nghĩ vào 1 ngày không xa em sẽ có được hạnh phúc, và tôi cũng an phận
Với 1 người nào đó bất chợt gặp nhau rồi bên nhau, chẳng suy nghĩ
Chẳng nhớ nhung, sẽ hối tiếc...
Cuộc sống của tôi bây giờ thì áp lực mà cũng chả thể tự nuôi bản thân mình
Hằng ngày tôi phải mang khuôn mặt vui vẻ đi làm, rồi về nhà cáu gắt bực bội.
Trưởng thành để làm gì?
Trường thành để biết những thứ thực sự xa khỏi tầm tay
Để học cách cười với mọi thứ, vui vẻ lạc quan hạnh phúc đến mức tự đánh lừa được chính bản thân mình
Tôi chẳng có cảm xúc gì cả
Chẳng nhớ em
Tôi không nhớ em,
Đúng mà...
Vậy điều đó là gì ?
Định nghĩa của đơn phương là gì ?
Là viết những thứ ngu ngốc đến chai lì cảm xúc
Tin vào những thứ không có thật
Là chẳng cãi vã, chẳng cần nắm tay, chẳng 1 lời quan tâm
Rằng em mãi là em của ngày đó, hoàn hảo, vô tư, thuần khiết như trong kí ức của tôi
Và tôi vẫn là thằng nhóc đứng trên lan can dãy tầng 2 ngắm em dưới sân trường
Xin lỗi vì buổi cuối tan trường tôi đã không khóc
Rằng tôi chẳng nghĩ sẽ là lần cuối tôi có thể nhìn thấy em trong suốt gần 8 năm trời
Xin lỗi vì có những người ngang qua đã từng khiến tôi động lòng
VÌ tôi từng cảm thấy rằng tôi có thể quên em dễ dàng như việc tôi nói yêu họ
Xin lỗi vì tưởng như tình yêu tôi dành cho em là vĩ đại nhất, là tồn tại duy nhất
Trong muôn vàn những lựa chọn tôi vẫn chẳng thể khẳng định mình
Xin lỗi vì những mẩu chuyện ngắn ngủn vô nghĩa giữa chúng ta
Và...
Xin lỗi vì lỡ yêu em
Nếu nhớ lại thì từng có lần em đi chậm lại để đợi tôi trên đường về
Từng ngồi cạnh nhau, từng cười nói
Sao giờ lại thành như vậy?
Tôi muốn đánh đổi bất cứ thứ gì, bất cứ giá nào để quay lại
Để đuổi theo thanh xuân 1 lần nữa, tôi sẽ chẳng chậm chân
Tôi sẽ chẳng chậm chân nữa đâu...
Và...
Sẽ chẳng có gì gọi là 8 năm
Mà đó là mãi mãi.
Thực ra thì nếu câu trả lời tôi đang nghĩ có như thế nào cũng vẫn là dối lòng
Vì cả 2 chúng ta đều có 1 cuộc sống riêng, chẳng nói chuyện, chẳng gặp mặt
Và tưởng chừng như khi 2 người ở trong 1 thành phố nhỏ bé thì chỉ vô tình thôi, cũng có thể nhìn thấy nhau
NHưng mà không ? Vì duyên ông trời chỉ vỏn vẹn có chừng đó
Rằng cả thanh xuân tôi dành để dõi theo 1 người mà tôi nghĩ có thể vì em, từng thay đổi
Tôi vẫn nghĩ vào 1 ngày không xa em sẽ có được hạnh phúc, và tôi cũng an phận
Với 1 người nào đó bất chợt gặp nhau rồi bên nhau, chẳng suy nghĩ
Chẳng nhớ nhung, sẽ hối tiếc...
Cuộc sống của tôi bây giờ thì áp lực mà cũng chả thể tự nuôi bản thân mình
Hằng ngày tôi phải mang khuôn mặt vui vẻ đi làm, rồi về nhà cáu gắt bực bội.
Trưởng thành để làm gì?
Trường thành để biết những thứ thực sự xa khỏi tầm tay
Để học cách cười với mọi thứ, vui vẻ lạc quan hạnh phúc đến mức tự đánh lừa được chính bản thân mình
Tôi chẳng có cảm xúc gì cả
Chẳng nhớ em
Tôi không nhớ em,
Đúng mà...
Vậy điều đó là gì ?
Định nghĩa của đơn phương là gì ?
Là viết những thứ ngu ngốc đến chai lì cảm xúc
Tin vào những thứ không có thật
Là chẳng cãi vã, chẳng cần nắm tay, chẳng 1 lời quan tâm
Rằng em mãi là em của ngày đó, hoàn hảo, vô tư, thuần khiết như trong kí ức của tôi
Và tôi vẫn là thằng nhóc đứng trên lan can dãy tầng 2 ngắm em dưới sân trường
Xin lỗi vì buổi cuối tan trường tôi đã không khóc
Rằng tôi chẳng nghĩ sẽ là lần cuối tôi có thể nhìn thấy em trong suốt gần 8 năm trời
Xin lỗi vì có những người ngang qua đã từng khiến tôi động lòng
VÌ tôi từng cảm thấy rằng tôi có thể quên em dễ dàng như việc tôi nói yêu họ
Xin lỗi vì tưởng như tình yêu tôi dành cho em là vĩ đại nhất, là tồn tại duy nhất
Trong muôn vàn những lựa chọn tôi vẫn chẳng thể khẳng định mình
Xin lỗi vì những mẩu chuyện ngắn ngủn vô nghĩa giữa chúng ta
Và...
Xin lỗi vì lỡ yêu em
Nếu nhớ lại thì từng có lần em đi chậm lại để đợi tôi trên đường về
Từng ngồi cạnh nhau, từng cười nói
Sao giờ lại thành như vậy?
Tôi muốn đánh đổi bất cứ thứ gì, bất cứ giá nào để quay lại
Để đuổi theo thanh xuân 1 lần nữa, tôi sẽ chẳng chậm chân
Tôi sẽ chẳng chậm chân nữa đâu...
Và...
Sẽ chẳng có gì gọi là 8 năm
Mà đó là mãi mãi.
saving score / loading statistics ...