Text Practice Mode
truyện ngắn ngôn tình 2
created Apr 4th 2022, 11:18 by MinhLun
0
2182 words
1 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
23. Anh gọi cô là vợ, cô gọi anh là chồng. Anh đối xử với cô thì lúc nóng lúc lạnh, cô đối với anh rất tốt. Một lần, họ cãi nhau. Trong điện thoại, cô nói, "Anh muốn thế nào, chia tay ư?" Anh nhàn nhạt nói, "Chúng ta chưa từng yêu nhau." Cô ngỡ ngàng, nhẹ giọng nói, "Xin lỗi, tại em tự mình đa tình." Sau khi ngắt máy, tim đau tới mức không còn sức để khóc.
24. Nàng nằm trong vòng tay chàng, cười khẽ, "Ta yêu chàng" Chàng lau đi vệt máu tươi trên khóe miệng nàng, vừa lắc đầu nước mắt vừa rơi. Nàng nắm lấy tay chàng, "Chàng có thể đồng ý với ta không, hãy buông đao, từ bỏ giang hồ, rồi hãy quên ta đi." Nước mắt chàng rơi trên gối gỗ, lại mơ thấy nàng rồi. Chàng nhìn lá trúc lay bên ngoài căn nhà gỗ, khẽ than, "Ta đã buông đao, đã từ bỏ giang hồ, nhưng nàng ở đâu."
25. Anh say rồi, cô nhớ người ta vẫn nói khi say sẽ nói lời thật lòng. Cô hỏi anh, "Người phụ nữ mà anh yêu nhất là ai?" Anh nói, "Mẹ tôi, con gái tôi." Cô hỏi anh, "Người phụ nữ mà anh thích nhất là ai?" Anh nói, "Người thầy đầu tiên của tôi." Cô bực rồi, cô nói, "Thế vợ anh là cái gì?" Anh lầm bầm khẽ nói, "Vợ là mạng sống của tôi, là người mà cả đời này tôi không thể nào từ bỏ." Nói xong thì ngủ ngon lành, để lại cô mắt đỏ hoe.
26. Anh thích đánh bài, điện thoại của anh đổ chuông. "Ông xã, lại đánh bài rồi, mau về nhà ăn cơm." Anh gác máy. "Ông xã, em quan trọng hay đánh bài quan trọng?" Anh nói, "Sao em phiền thế!" Sau đó, điện thoại của anh lại đổ chuông, anh nói, rốt cuộc thì em muốn thế nào. Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng hụt hơi, "Ông, ông xã. Em, bụng em, đau." Anh đứng dậy, vứt lại ván bài sắp thắng, nói qua điện thoại: Bà xã, đừng sợ, anh về ngay đây.
27. "Em đã nghe qua bao giờ chưa? Một ngôi sao chính là một con người. Không anh cản trở ai, phát ra ánh sáng của riêng mình. Sao băng đến muộn, nên không còn chỗ nữa, chỉ có thể chạy lung tung, nhưng kể cả chạy thì cũng phải phát sáng. Nếu không sáng thì không phải là sao nữa, sẽ rơi xuống đất và biến thành đá." "Thế chắc em là sao băng rồi, nếu không thì là hòn đá." "Không phải, với anh em mãi mãi là định tinh ở đây này. Anh chỉ vào vị trí bên ngực trái.
(Định tinh là những ngôi sao có khả năng tự phát sáng và có vị trí tương đối ổn định)
28. Họ là người yêu, không may cùng mất trí nhớ sau một vụ tai nạn xe cộ, sau khi điều trị thì trở lại trường học, rồi họ gặp nhau và một lần nữa yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên cùng một cách thức cùng một địa điểm giống như ngày trước. Về sau, bạn bè kể cho họ nghe chuyện cũ, đầu tiên là sững sờ, sau đó anh ôm chặt lấy cô: Em xem, anh đã bảo mà, em chính là duyên trời định của anh. Nếu không có hồi ức, ta vẫn yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, bởi vì em chính là duyên trời định của anh!
29. Hôm nay đi tảo mộ, người được chôn dưới đất là người mà anh yêu nhất. Ở đây có tập tục đốt pháo khi tảo mộ, tiếng pháo vừa nổ đùng đoàng, anh liền cởi bỏ chiếc áo vest mới mua che lên phần mộ dính đầy bùn. Bạn bè không hiểu, hỏi tại sao anh lại làm vậy, anh khẽ nói: "Suỵt, đừng ồn, khi còn sống cô ấy thích yên tĩnh, mình muốn bịt tai cô ấy lại để cô ấy không nghe được tiếng pháo nổ. Nhưng mình nhận ra rằng mình không bao giờ có thể làm được điều này nữa.
30. Ám Dạ cốc chủ vang danh thiên hạ, từng có người kính trọng hỏi chàng: "Cốc chủ người trí dũng đệ nhất thiên hạ, tại sao lại cam tâm ở động Ám Dạ này?" Lương Phi Phàm nắm cổ tay than thở: "Ta cũng muốn làm hoàng đế xem sao, tiếc là tính cách của Yên tiểu thư nhà các ngươi, sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ chứ?
31. Đây là lần thứ bảy cô nói lời chia tay với anh. Anh nói: "Lần này chia tay, anh sẽ không bao giờ quay lại với em nữa, em có chắc không?" Cô gật đầu, sau đó cô đã hối hận, cô tưởng rằng anh sẽ yêu cầu quay lại giống như những lần trước, nhưng anh đã không. Nhiều năm sau, trong những tháng ngày không có anh, cô đã học được cách độc lập học được cách biết ơn, nhưng lại không học được cách yêu người khác. Cuối cùng cô vẫn đi tìm anh. Cô nói: "Anh... vẫn độc thân chứ?" Anh đáp: "Anh đang đợi một người."
32. Anh cưỡi xe va phải cô, lo lắng xuống xe đỡ cô, tự nguyện đưa cô đến phòng y tế. Chăm sóc cực kỳ tận tình, ngày nào cũng đưa cô đến trường, như lẽ dĩ nhiên hai người đến bên nhau. Có một hôm, cô ôm eo anh và nói mình có một bí mật nhỏ, thật ra cô đã thích anh từ trước khi anh quen biết cô. Anh khẽ nhếch miệng cười, thật ra lần đó va phải cô là do anh cố ý. Yêu, đôi khi cần một cuộc gặp gỡ tình cờ toan tính trước.
33. Cô thích anh, tất cả những người xung quanh anh đều biết điều này. Hồi thi đại học, lúc điền bảng nguyện vọng, cô đã lén lút chép của anh. Cuối cùng cũng thi đỗ, cô đã lấy hết dũng khí đem giấy thông báo trúng tuyển đi tỏ tình với anh. Nhưng lại thấy anh ôm một cô gái khác, chiều chuộng nói, anh không học trường đó nữa, cùng ôn lại với em. Tay cầm giấy thông báo nhập học chợt nắm chặt lại, vì anh em từ bỏ điều mình yêu, vì người mình yêu anh đã từ bỏ tất cả những ai yêu mình.
34. Trong trường tôi, có một câu chuyện thế này, ngày nào bạn nam cũng đưa bữa sáng tình yêu đến cho bạn nữ, ngày nào cũng như ngày nào. Mỗi lần đến sinh nhật bạn nữ bạn nam đều tặng quà, còn có lễ tình nhân bạn nam cũng tặng quà cho bạn nữ. Bạn nam rất rất yêu bạn nữ, cũng rất rất thương bạn nữ. Nhưng lần đó, bạn nam bị tai nạn xe cộ, bạn nữ rất rất đau khổ. Từ lần đó, bạn nữ và bạn nam không bao giờ gặp lại nữa.
35. Cô ghét nhất là mùi bạc hà, không những ghét mùi vị này, còn cực kỳ mẫn cảm với nó, rất ghét, khi đi mua sắm, cô nói: chồng ơi, kem đánh răng hết rồi, mua một hộp đi." Được, đi đến gian hàng bán kem đánh răng, anh cứ tìm mãi, miệng cứ lầm bầm suốt: "Sao toàn là hương bạc hà thế này, cục cưng nhà mình ghét nhất là mùi này, anh gọi nhân viên bán hàng tới và hỏi: "Còn có mùi khác không? Cục cưng nhà tôi ghét nhất là mùi này". Nhân viên bán hàng nói: "Thưa anh, là thế này, anh có thể mua cho em bé kem đánh răng trẻ em, có vị hoa quả," Tên ngốc đó si tình nói: "Vợ tôi..."
36. Anh và cô yêu nhau rất nhiều, cô không bận tâm việc bố mẹ phản đối vẫn quyết gả cho anh. Cô cùng anh bước qua gió, bước qua mưa, những nỗi khổ mà cô đã trải qua có lẽ người khác cả đời cũng không biết tới. Mà anh, cuối cùng đã khiến người khác phải mở mắt ra nhìn, việc làm ăn càng ngày càng tốt. Khó khăn lắm mới có thể sống tốt hơn, đứa con duy nhất lại bị chết trong một vụ tai nạn xe cộ. Cô không chịu nổi đả kích, mà phát điên. Bên anh bắt đầu xuất hiện đủ loại phụ nữ. Nhưng anh đều từ chối! Có một cô gái hỏi anh: "Anh giữ mụ vợ điên ở nhà, sao còn không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?" Anh mỉm cười, nói ra lý do. Cuối cùng cô gái không còn tìm anh nữa. Về đến nhà, anh ôm lấy người vợ đang ngủ, cô chẳng mấy khi có được một giấc ngủ an lành. Mặt anh thoáng một nét cười.
37. Bạn học cũ họp mặt, có một anh bạn đưa vợ đến cùng. "Ôi, bạn của chồng trông hài ghê, nhìn lông mày kìa." Nói xong, liền cười rõ to." "...Ừm, đúng, mắt nhìn của vợ tốt quá!" trông anh bạn đó có vẻ sợ vợ, khẽ đáp. "Ôi, chồng ôi, người bạn đó của chồng cao quá đi, như cái cột điện ngoài đường ấy!" cô vợ vẫn tiếp tục nói to. "...ừm, vợ liên tưởng chuẩn lắm." Anh bạn đó tiếp tục đáp lại một cách yếu ớt. "Ôi. chồng ơi, vợ quên túi trên xe rồi, đi lấy giúp vợ với." Chị vợ chỉ huy. "Ừm, được, ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi chồng." Anh bạn đó đi lấy túi, mọi người trong phòng đều trừng mắt há miệng. Sau khi tiệc tan, mọi người lướt khướt ra về, một người anh em rượu vào lời ra: "Này, anh bạn, vợ cậu hùng hổ thật đấy, không hiểu chuyện gì cả, một tí phép lịch sự cũng không có." Anh bạn đó không vui đáp "Đó là vì tôi nuông chiều đó, sao nào?"
38. Cô nói: "Rốt cuộc anh có lấy em không, em đã đợi anh suốt một năm rồi," anh cười nói: "Em hãy đợi thêm đi, chưa phải lúc thích hợp." Anh muốn kiếm thêm chút tiền, để có thể cho cô một cuộc sống tốt hơn. Một năm nữa lại qua, cô lại hỏi: "Rốt cuộc anh có lấy em không, năm nay em 26 tuổi rồi" Anh cười: "Đừng vội, sang năm nhất định sẽ lấy em!" Anh nghĩ tiết kiệm tiền thêm một năm, sang năm là có thể mua nhà rồi, có thể cho cô một mái ấm của riêng cô. Một năm nữa lại qua đi, cô vui vẻ hỏi: "Khi nào mình làm đám cưới?" Anh nhàn nhạt đáp" "Vội gì chứ, sang năm đi!" Cuối cùng cô không thể kiên trì được nữa, vừa khóc vừa nói chia tay. Cuối cùng cũng giống như ý muốn của anh. ( Em à, khi anh có thể cho em tất cả, thì anh lại mắc bệnh hiểm nghèo. Đến cuối cùng anh không muốn em ôm ký ức của chúng ta mà sống qua ngày.)
39. "Em yêu, rót hộ anh cốc nước." Cô đang giặt quần áo, gác lại công việc đang làm đi rót nước. "Em yêu, anh đói rồi, ra ngoài mùa cái gì ngon ngon cho anh." Cô đang lim dim, bị anh lay tỉnh, mặc áo khoác, rồi đi xuống siêu thị dưới nhà mua đồ ăn. "Em yêu, anh thích con gái mặc quần tất, sau này em cứ mặc quần tất đi!" Cô cầm chiếc quần tất mỏng, ngượng ngùng mặc vào. Ánh mắt anh lộ ra vẻ chán ghét: "Sao em mặc quần tất trông xấu thế, còn không mau cởi ra đi! Cô cố nén nước mắt, lặng lẽ thay quần. "Em yêu, mình chia tay đi nhé? "Tại sao? Có việc gì em làm chưa tốt sao?" Cô run rẩy nói. "Không, bởi vì quá tốt, anh không thích kiểu con gái nghe lời răm rắp, không có cảm giác kích thích gì cả!" Cô không nói gì nữa, lặng lẽ xoay người rời đi.
40. Đã rất nhiều lần, anh hỏi cô: "Em sẽ ra sân bay đón anh chứ? Khi anh về, em sẽ ra sân bay đón anh chứ?" Một năm sau, cô mới hiểu, anh đang đợi câu trả lời của cô. Nếu cô ra sân bay, anh sẽ càng có quyết tâm trở về. Một lần cô không đi, thế nên anh đã rời ra rồi. Mỗi lần nghĩ lại, cô sẽ kích động mà rơi nước mắt, giống như tình yêu chưa từng rời đi. Dần dần mới hiểu được, tình yêu là một cách sống. Cho dù có đi đâu, hiện tại, hay là tương lai. Tình yêu sẽ luôn ở mãi trong tim.
24. Nàng nằm trong vòng tay chàng, cười khẽ, "Ta yêu chàng" Chàng lau đi vệt máu tươi trên khóe miệng nàng, vừa lắc đầu nước mắt vừa rơi. Nàng nắm lấy tay chàng, "Chàng có thể đồng ý với ta không, hãy buông đao, từ bỏ giang hồ, rồi hãy quên ta đi." Nước mắt chàng rơi trên gối gỗ, lại mơ thấy nàng rồi. Chàng nhìn lá trúc lay bên ngoài căn nhà gỗ, khẽ than, "Ta đã buông đao, đã từ bỏ giang hồ, nhưng nàng ở đâu."
25. Anh say rồi, cô nhớ người ta vẫn nói khi say sẽ nói lời thật lòng. Cô hỏi anh, "Người phụ nữ mà anh yêu nhất là ai?" Anh nói, "Mẹ tôi, con gái tôi." Cô hỏi anh, "Người phụ nữ mà anh thích nhất là ai?" Anh nói, "Người thầy đầu tiên của tôi." Cô bực rồi, cô nói, "Thế vợ anh là cái gì?" Anh lầm bầm khẽ nói, "Vợ là mạng sống của tôi, là người mà cả đời này tôi không thể nào từ bỏ." Nói xong thì ngủ ngon lành, để lại cô mắt đỏ hoe.
26. Anh thích đánh bài, điện thoại của anh đổ chuông. "Ông xã, lại đánh bài rồi, mau về nhà ăn cơm." Anh gác máy. "Ông xã, em quan trọng hay đánh bài quan trọng?" Anh nói, "Sao em phiền thế!" Sau đó, điện thoại của anh lại đổ chuông, anh nói, rốt cuộc thì em muốn thế nào. Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng hụt hơi, "Ông, ông xã. Em, bụng em, đau." Anh đứng dậy, vứt lại ván bài sắp thắng, nói qua điện thoại: Bà xã, đừng sợ, anh về ngay đây.
27. "Em đã nghe qua bao giờ chưa? Một ngôi sao chính là một con người. Không anh cản trở ai, phát ra ánh sáng của riêng mình. Sao băng đến muộn, nên không còn chỗ nữa, chỉ có thể chạy lung tung, nhưng kể cả chạy thì cũng phải phát sáng. Nếu không sáng thì không phải là sao nữa, sẽ rơi xuống đất và biến thành đá." "Thế chắc em là sao băng rồi, nếu không thì là hòn đá." "Không phải, với anh em mãi mãi là định tinh ở đây này. Anh chỉ vào vị trí bên ngực trái.
(Định tinh là những ngôi sao có khả năng tự phát sáng và có vị trí tương đối ổn định)
28. Họ là người yêu, không may cùng mất trí nhớ sau một vụ tai nạn xe cộ, sau khi điều trị thì trở lại trường học, rồi họ gặp nhau và một lần nữa yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên cùng một cách thức cùng một địa điểm giống như ngày trước. Về sau, bạn bè kể cho họ nghe chuyện cũ, đầu tiên là sững sờ, sau đó anh ôm chặt lấy cô: Em xem, anh đã bảo mà, em chính là duyên trời định của anh. Nếu không có hồi ức, ta vẫn yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, bởi vì em chính là duyên trời định của anh!
29. Hôm nay đi tảo mộ, người được chôn dưới đất là người mà anh yêu nhất. Ở đây có tập tục đốt pháo khi tảo mộ, tiếng pháo vừa nổ đùng đoàng, anh liền cởi bỏ chiếc áo vest mới mua che lên phần mộ dính đầy bùn. Bạn bè không hiểu, hỏi tại sao anh lại làm vậy, anh khẽ nói: "Suỵt, đừng ồn, khi còn sống cô ấy thích yên tĩnh, mình muốn bịt tai cô ấy lại để cô ấy không nghe được tiếng pháo nổ. Nhưng mình nhận ra rằng mình không bao giờ có thể làm được điều này nữa.
30. Ám Dạ cốc chủ vang danh thiên hạ, từng có người kính trọng hỏi chàng: "Cốc chủ người trí dũng đệ nhất thiên hạ, tại sao lại cam tâm ở động Ám Dạ này?" Lương Phi Phàm nắm cổ tay than thở: "Ta cũng muốn làm hoàng đế xem sao, tiếc là tính cách của Yên tiểu thư nhà các ngươi, sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ chứ?
31. Đây là lần thứ bảy cô nói lời chia tay với anh. Anh nói: "Lần này chia tay, anh sẽ không bao giờ quay lại với em nữa, em có chắc không?" Cô gật đầu, sau đó cô đã hối hận, cô tưởng rằng anh sẽ yêu cầu quay lại giống như những lần trước, nhưng anh đã không. Nhiều năm sau, trong những tháng ngày không có anh, cô đã học được cách độc lập học được cách biết ơn, nhưng lại không học được cách yêu người khác. Cuối cùng cô vẫn đi tìm anh. Cô nói: "Anh... vẫn độc thân chứ?" Anh đáp: "Anh đang đợi một người."
32. Anh cưỡi xe va phải cô, lo lắng xuống xe đỡ cô, tự nguyện đưa cô đến phòng y tế. Chăm sóc cực kỳ tận tình, ngày nào cũng đưa cô đến trường, như lẽ dĩ nhiên hai người đến bên nhau. Có một hôm, cô ôm eo anh và nói mình có một bí mật nhỏ, thật ra cô đã thích anh từ trước khi anh quen biết cô. Anh khẽ nhếch miệng cười, thật ra lần đó va phải cô là do anh cố ý. Yêu, đôi khi cần một cuộc gặp gỡ tình cờ toan tính trước.
33. Cô thích anh, tất cả những người xung quanh anh đều biết điều này. Hồi thi đại học, lúc điền bảng nguyện vọng, cô đã lén lút chép của anh. Cuối cùng cũng thi đỗ, cô đã lấy hết dũng khí đem giấy thông báo trúng tuyển đi tỏ tình với anh. Nhưng lại thấy anh ôm một cô gái khác, chiều chuộng nói, anh không học trường đó nữa, cùng ôn lại với em. Tay cầm giấy thông báo nhập học chợt nắm chặt lại, vì anh em từ bỏ điều mình yêu, vì người mình yêu anh đã từ bỏ tất cả những ai yêu mình.
34. Trong trường tôi, có một câu chuyện thế này, ngày nào bạn nam cũng đưa bữa sáng tình yêu đến cho bạn nữ, ngày nào cũng như ngày nào. Mỗi lần đến sinh nhật bạn nữ bạn nam đều tặng quà, còn có lễ tình nhân bạn nam cũng tặng quà cho bạn nữ. Bạn nam rất rất yêu bạn nữ, cũng rất rất thương bạn nữ. Nhưng lần đó, bạn nam bị tai nạn xe cộ, bạn nữ rất rất đau khổ. Từ lần đó, bạn nữ và bạn nam không bao giờ gặp lại nữa.
35. Cô ghét nhất là mùi bạc hà, không những ghét mùi vị này, còn cực kỳ mẫn cảm với nó, rất ghét, khi đi mua sắm, cô nói: chồng ơi, kem đánh răng hết rồi, mua một hộp đi." Được, đi đến gian hàng bán kem đánh răng, anh cứ tìm mãi, miệng cứ lầm bầm suốt: "Sao toàn là hương bạc hà thế này, cục cưng nhà mình ghét nhất là mùi này, anh gọi nhân viên bán hàng tới và hỏi: "Còn có mùi khác không? Cục cưng nhà tôi ghét nhất là mùi này". Nhân viên bán hàng nói: "Thưa anh, là thế này, anh có thể mua cho em bé kem đánh răng trẻ em, có vị hoa quả," Tên ngốc đó si tình nói: "Vợ tôi..."
36. Anh và cô yêu nhau rất nhiều, cô không bận tâm việc bố mẹ phản đối vẫn quyết gả cho anh. Cô cùng anh bước qua gió, bước qua mưa, những nỗi khổ mà cô đã trải qua có lẽ người khác cả đời cũng không biết tới. Mà anh, cuối cùng đã khiến người khác phải mở mắt ra nhìn, việc làm ăn càng ngày càng tốt. Khó khăn lắm mới có thể sống tốt hơn, đứa con duy nhất lại bị chết trong một vụ tai nạn xe cộ. Cô không chịu nổi đả kích, mà phát điên. Bên anh bắt đầu xuất hiện đủ loại phụ nữ. Nhưng anh đều từ chối! Có một cô gái hỏi anh: "Anh giữ mụ vợ điên ở nhà, sao còn không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?" Anh mỉm cười, nói ra lý do. Cuối cùng cô gái không còn tìm anh nữa. Về đến nhà, anh ôm lấy người vợ đang ngủ, cô chẳng mấy khi có được một giấc ngủ an lành. Mặt anh thoáng một nét cười.
37. Bạn học cũ họp mặt, có một anh bạn đưa vợ đến cùng. "Ôi, bạn của chồng trông hài ghê, nhìn lông mày kìa." Nói xong, liền cười rõ to." "...Ừm, đúng, mắt nhìn của vợ tốt quá!" trông anh bạn đó có vẻ sợ vợ, khẽ đáp. "Ôi, chồng ôi, người bạn đó của chồng cao quá đi, như cái cột điện ngoài đường ấy!" cô vợ vẫn tiếp tục nói to. "...ừm, vợ liên tưởng chuẩn lắm." Anh bạn đó tiếp tục đáp lại một cách yếu ớt. "Ôi. chồng ơi, vợ quên túi trên xe rồi, đi lấy giúp vợ với." Chị vợ chỉ huy. "Ừm, được, ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi chồng." Anh bạn đó đi lấy túi, mọi người trong phòng đều trừng mắt há miệng. Sau khi tiệc tan, mọi người lướt khướt ra về, một người anh em rượu vào lời ra: "Này, anh bạn, vợ cậu hùng hổ thật đấy, không hiểu chuyện gì cả, một tí phép lịch sự cũng không có." Anh bạn đó không vui đáp "Đó là vì tôi nuông chiều đó, sao nào?"
38. Cô nói: "Rốt cuộc anh có lấy em không, em đã đợi anh suốt một năm rồi," anh cười nói: "Em hãy đợi thêm đi, chưa phải lúc thích hợp." Anh muốn kiếm thêm chút tiền, để có thể cho cô một cuộc sống tốt hơn. Một năm nữa lại qua, cô lại hỏi: "Rốt cuộc anh có lấy em không, năm nay em 26 tuổi rồi" Anh cười: "Đừng vội, sang năm nhất định sẽ lấy em!" Anh nghĩ tiết kiệm tiền thêm một năm, sang năm là có thể mua nhà rồi, có thể cho cô một mái ấm của riêng cô. Một năm nữa lại qua đi, cô vui vẻ hỏi: "Khi nào mình làm đám cưới?" Anh nhàn nhạt đáp" "Vội gì chứ, sang năm đi!" Cuối cùng cô không thể kiên trì được nữa, vừa khóc vừa nói chia tay. Cuối cùng cũng giống như ý muốn của anh. ( Em à, khi anh có thể cho em tất cả, thì anh lại mắc bệnh hiểm nghèo. Đến cuối cùng anh không muốn em ôm ký ức của chúng ta mà sống qua ngày.)
39. "Em yêu, rót hộ anh cốc nước." Cô đang giặt quần áo, gác lại công việc đang làm đi rót nước. "Em yêu, anh đói rồi, ra ngoài mùa cái gì ngon ngon cho anh." Cô đang lim dim, bị anh lay tỉnh, mặc áo khoác, rồi đi xuống siêu thị dưới nhà mua đồ ăn. "Em yêu, anh thích con gái mặc quần tất, sau này em cứ mặc quần tất đi!" Cô cầm chiếc quần tất mỏng, ngượng ngùng mặc vào. Ánh mắt anh lộ ra vẻ chán ghét: "Sao em mặc quần tất trông xấu thế, còn không mau cởi ra đi! Cô cố nén nước mắt, lặng lẽ thay quần. "Em yêu, mình chia tay đi nhé? "Tại sao? Có việc gì em làm chưa tốt sao?" Cô run rẩy nói. "Không, bởi vì quá tốt, anh không thích kiểu con gái nghe lời răm rắp, không có cảm giác kích thích gì cả!" Cô không nói gì nữa, lặng lẽ xoay người rời đi.
40. Đã rất nhiều lần, anh hỏi cô: "Em sẽ ra sân bay đón anh chứ? Khi anh về, em sẽ ra sân bay đón anh chứ?" Một năm sau, cô mới hiểu, anh đang đợi câu trả lời của cô. Nếu cô ra sân bay, anh sẽ càng có quyết tâm trở về. Một lần cô không đi, thế nên anh đã rời ra rồi. Mỗi lần nghĩ lại, cô sẽ kích động mà rơi nước mắt, giống như tình yêu chưa từng rời đi. Dần dần mới hiểu được, tình yêu là một cách sống. Cho dù có đi đâu, hiện tại, hay là tương lai. Tình yêu sẽ luôn ở mãi trong tim.
saving score / loading statistics ...