eng
competition

Text Practice Mode

đấu la đại lục tập cuối

created Oct 1st 2021, 09:26 by LongHong6


0


Rating

1999 words
1 completed
00:00
Nàng đã dùng toàn bộ lực lượng của mình, thậm chí phá nát thần vị để tạo thành lực lượng phát động một kích cuối cùng kia, lúc này trong lòng nàng đã cùng thanh thản. Bỉ Bỉ Đông, ngươi đã ban cho ta sinh mệnh, ta cũng trả giá bằng cả sinh mạng mình trả lại cho ngươi, ta đã không còn nợ ngươi nữa.
 
Huyết sắc Tu La Kiếm, giống như một vị Thượng Cổ Sát Thần giáng lâm vậy, đừng nói Thiên Nhận Tuyết đã không còn thần, cho nàng vẫn còn Thiên Sứ Chi Thần, cũng không thể nào ngăn cản được một kích kinh thế kia của Tu La Thần.
 
Đường Tam, thể được chết trong tay nam nhân ta yêu nhất trong cuộc đời, lẽ, đây kết cuộc tốt nhất của ta a. Thiên Nhận Tuyết thậm chí đã cảm nhận được mùi vị của tử vong, nhắm hai mắt lại, nước mắt lặng yên từ khóe mắt trào ra.
 
Nhưng mà, Thiên Nhận Tuyết cũng không cảm nhận được sự thống khổ khi thân thể bị xuyên thấu, cũng không cảm nhận được linh hồn bị rút khỏi thể xác. Nàng nhanh chóng mở to hai mắt ra, lại phát hiện, lưỡi kiếm của Tu La Ma Kiếm vẫn như trước đang đâm thẳng vào thân thể mình, nhưng mà, cũng không đâm xuyên qua lồng ngực mình, bởi ngay trên thanh Tu La Ma Kiếm kia, đã một thân thể màu tím đen.
 
Điện quang màu đỏ chói mắt, đang không ngừng lan tràn trên thân thể màu tím đen kia. Bộ thần trang màu tím đen của nàng, cũng đã hóa thành từng mảnh nhỏ, biến mất không thấy.
 
- Không-
 
Thiên Nhận Tuyết dùng toàn lực gào thét lên, cũng không biết kiếm đâu ra sức mạnh, nàng vươn tay ra, chộp lấy người vừa thay nàng tiếp nhận một kiếm kia.
 
Thân hình xoay lại, Bỉ Bỉ Đông quay lại nhìn Thiên Nhận Tuyết, một tầng quang mang nhu hòa từ trên tay đang không ngừng run rẩy của nàng phát ra, nâng đỡ thân thể Thiên Nhận Tuyết cùng với nàng ta, chậm rãi rơi xuống trước Gia Lăng Quan.
 
Đường Tam cũng không tiếp tục truy kích, bởi lúc này đã không còn cần thiết nữa.
 
Thiên Nhận Tuyết đã mất đi hoàn toàn thần lực của mình, nàng không còn Thiên Sứ Chi Thần nữa, ngay trong nháy mắt Tu La Ma Kiếm đâm ra, Bỉ Bỉ Đông lại thay nàng đỡ một kích trí mạng kia.
 
Nếu Hải Thần Tam Xoa Kích, lẽ Bỉ Bỉ Đông còn thể dùng kỹ năng Bất Tử Chi Thân của mình đón nhận, nhưng mà, lần này mục tiêu trúng đòn lại thân thể của nàng. Tu La Ma Kiếm hoàn toàn khắc chế thần lực của La Sát Thần, trên đó lại tràn ngập hơi thở giết chóc của Tu La Thần, nàng như thế nào thể chống lại nổi?
 
Mắt thấy mẹ mình sắp rơi xuống mặt đất, trong mắt Thiên Nhận Tuyết nhất thời toát ra một tia tuyệt vọng. Trong lòng Đường Tam lại dâng lên một tia không đành lòng nhàn nhạt, cho nên, hắn cũng không lập tức truy kích, chỉ theo sau thân thể các nàng hạ xuống mặt đất.
 
Trên đầu tường Gia Lăng Quan, ngay khi Đại nhìn thấy thân thể Bỉ Bỉ Đông bị thanh Tu La Ma Kiếm của Đường Tam xuyên thủng, sắc mặt hắn đã trở thành trắng bệch, cái này gọi yêu càng sâu sắc, hận nhau càng mạnh mẽ. Bất luận Thiên Nhận Tuyết đã làm trong lòng hắn, nàng vẫn người con gái đầu tiên hắn yêu tha thiết, thậm chí còn người con gái hắn yêu nhất trong cả cuộc đời này.
 
Ngay thời điểm Bỉ Bỉ Đông mang theo Thiên Nhận Tuyết rơi xuống đến mặt đất, bộ La Sát Thần Trang cuối cùng cũng hóa thành mây khói tan biến đi. màu xanh biếc trên mặt nàng ta, cũng từ từ tan biến.
 
Nhìn Đường Tam, ánh mắt sắc bén của Bỉ Bỉ Đông mang theo vài phần quang mang phức tạp, phần lớn không cam lòng, nhưng kỳ lạ chính không chút nào oán hận.
 
- Đường Tam, ngươi thắng.
 
Hai tay nắm chặt Tu La Ma Kiếm, Bỉ Bỉ Đông nói chút khó khăn.
 
Đường Tam lạnh nhạt nói:
 
- Ta thực ra may mắn, chiến thắng, hẳn các ngươi mới đúng.
 
Bỉ Bỉ Đông nở nụ cười nhàn nhạt, màu xanh biếc trên khuôn mặt nàng đã hoàn toàn biến mất, sự hiền hòa trở lại trên gương mặt, đã khôi phục lại bộ dáng cao quý tuyệt mỹ vốn của nàng, chỉ tái nhợt không một tia huyết sắc.
 
- Tiểu Cương từng nói qua, vận khí con người cũng một bộ phận của thực lực. Ngươi thần tự nhiên nhìn thấy được, chúng ta đã không còn lực lượng để phản kháng nữa. Sinh mệnh ta đang dần dần tiêu biến dưới Tu La Ma Kiếm. thể cho phép ta gặp mặt Tiểu Cương lần cuối hay không, ta lời muốn nói với hắn.
 
Đường Tam ngẩng đầu nhìn lên đầu tường Gia Lăng Quan, đúng lúc này một cặp cánh huyễn lệ đột nhiên mở rộng ra trên đầu thành, một đầu Hỏa long thật lớn đang chở thân thể Đại bay đến. Đúng Liễu Nhị Long đang thi triển Hồn Chân Thân mang theo Đại đến đây.
 
Phía bên Hồn Đế Quốc, Hồ Liệt Na cũng đang điên cuồng chạy đến chỗ này:
 
- phụ, phụ...
 
Thân hình nhẹ nhàng rơi xuống, Liễu Nhị Long một lần nữa hóa thành hình người, đỡ lấy Đại chút đã lảo đảo bước nhanh đến, như trước vẫn tràn ngập địch ý nhìn Bỉ Bỉ Đông. Cho tình địch cả đời nàng đã sắp chết, nhưng phần địch ý này vĩnh viễn cũng không thay đổi.
 
- Tiểu Cương...
 
Nhìn thấy Đại đang bước đến gần, trên mặt Bỉ Bỉ Đông thế nhưng lại nổi lên vài phần đỏ ửng, cả người nhìn qua tựa hồ như đã lên tinh thần khá nhiều.
 
Đại nhìn nàng, không nói gì, nhưng quang mang trong mắt hắn lúc này lại phức tạp hơn so với Bỉ Bỉ Đông rất nhiều.
- Tiểu Cương, lúc ta hóa thân thành La Sát Thần, phải xấu lắm phải không?
 
Bỉ Bỉ Đông vuốt vuốt khuôn mặt của mình, chút cảm thán nói.
 
- phụ...
 
Hồ Liệt Na rốt cuộc cũng đã chạy đến, gục lên người Bỉ Bỉ Đông. Trên mặt nàng Thiên Nhận Tuyết cũng đã lệ rơi đầy mặt.
 
- Đừng ồn ào, không được quấy rầy ta cùng với Tiểu Cương.
 
Bỉ Bỉ Đông chút trách cứ liếc nhìn Hồ Liệt Na một cái, giống như một vị trưởng đang giáo huấn đệ tử mình vậy. Bộ dáng động lòng người của nàng, dáng vẻ không chút nào giống như sắp rời khỏi thế giới này vậy. Hồ Liệt Na cùng với Thiên Nhận Tuyết không khỏi chút ngây người.
 
Ánh mắt Bỉ Bỉ Đông một lần nữa chuyển sang nhìn Đại Sư, trong mắt toát ra một tia buồn bả:
 
- Tiểu Cương, ngươi vốn hận ta lắm phải không? Tuy rằng ngươi không nói ra, nhưng ta biết rất rõ. Lúc trước, ta đã làm cho ngươi tổn thương, ngươi làm sao lại thể tha thứ cho ta chứ? Nhưng mà, ngươi biết không, ngươi chính nam nhân ta yêu nhất trong cả đời mình. Trước kia như vậy, bây giờ cũng vậy, vĩnh viễn cũng như vậy.
 
- Ngươi nói dối, nếu như ngươi thật sự thương hắn, ngươi sao lại hủy đi Lam Điện Vương Long Gia Tộc chúng ta, giết tất cả thân nhân của chúng ta?
 
Liễu Nhị Long kích động giận dữ hét lên.
 
Bỉ Bỉ Đông khinh thường liếc nàng một cái:
 
- Ngươi nghĩ rằng ta cũng giống như ngươi, yếu đuối như vậy sao? Tiểu Cương bị gia tộc khinh bỏ, bị gia tộc làm cho nhục nhã, ngươi không biết sao? Ngươi đã làm được cho hắn? Chuyện ngươi không thể làm, ta thay Tiểu Cương làm. Bất kể ai dám làm cho hắn thống khổ, làm cho hắn nhục nhã, khinh thường hắn, ta cũng sẽ không tha. Lam Điện Vương Long gia tộc không còn, sự phiền não của Tiểu Cương cũng sẽ không còn nữa, chẳng lẽ không đúng sao?
 
Vừa nói, nàng đột nhiên nở nụ cười vui vẻ, từ trên khóe miệng nàng, chảy ra một dòng máu tươi màu tím đen.
 
- Ngươi người điên.
 
Thanh âm Đại chút run rẩy, hắn rốt cuộc cũng đã mở miệng.
 
Bỉ Bỉ Đông biến sắc, nhìn Đại Sư, ánh mắt nàng đột nhiên trở nên chút trắng bệch:
- Đúng vậy, ta ngươi điên, nhưng mà, Tiểu Cương, ngươi biết sao ta lại nổi điên hay không? Ngươi còn nhớ hay không, lúc trước khi chúng ta còn bên nhau, ta đã bộ dáng như thế này hay sao?
 
Nước mắt từ trên khóe mắt Đại chảy tràn ra:
 
- Bỉ Bỉ Đông trước kia đã chết rồi.
 
Bỉ Bỉ Đông nở nụ cười, nụ cười rất sáng lạn:
 
- Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, Bỉ Bỉ Đông trước kia đã chết rồi. Một khắc lúc nàng rời khỏi ngươi, nàng đã chết rồi. Nàng không còn sự ôn nhu thiện lương như trước nữa, còn lại, chỉ một trái tim tràn ngập hắc ám, một trái tim tràn ngập sự trả thù. Tiểu Cương, ta muốn trước khi rời khỏi thế giới này, nói cho ngươi biết, sao lúc trước ta lại rời khỏi ngươi. Ta nghĩ, đó cũng chuyện ngươi muốn biết nhất. Khụ... khụ...
 
Nói đến đây, Bỉ Bỉ Đông đột nhiên ho lớn, càng thêm nhiều máu tươi màu tím đen từ trong miệng nàng văng ra.
 
- Ngươi đừng nói nhiều nữa.
 
Thiên Nhận Tuyết lo lắng nói.
 
Bỉ Bỉ Đông lắc lắc đầu:
 
- Không, hiện tại ta không nói, cũng sẽ không hội để nói nữa. Ta phải nói cho hắn, đồng thời cũng nói cho ngươi biết.
 
Tạm ngừng một chút, gương mặt nàng càng ngày càng đỏ lên:
 
- Năm đó ta Tiểu Cương vốn yêu nhau tha thiết, mặc kệ hắn không hồn cường đại hay trí tuệ người khác không được. Ngươi xem, hiện tại khuôn mặt của hắn cứng ngắc như vậy, ta biết tại sao, bởi từ khi ta rời khỏi hắn, nụ cười cũng không còn xuất hiện trên mặt hắn nữa. Vào ngày đó, ta nhớ rất ràng, lúc đó ban đêm, tinh quang ảm đạm. phụ ta đột nhiên đến. Hắn hỏi ta ngươi quan hệ thế nào. Tiểu Cương, ngươi biết không, phụ ta chính người ta tôn kính nhất, hắn chẳng những Giáo hoàng của Hồn Điện, đồng thời cũng người truyền cho ta tất cả các tri thức.
 
Đồng tử Thiên Nhận Tuyết co rút lại một chút, người Bỉ Bỉ Đông nói, chính phụ thân của nàng a!
 
 
 
 
 

saving score / loading statistics ...