Text Practice Mode
"CHA ĐÃ QUÊN" (W.Livingston Larned) trích "ĐẮC NHÂN TÂM" phần 1
created Aug 20th 2021, 03:13 by Phung Nguyen
4
343 words
27 completed
5
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Con trai yêu quý, con hãy nghe lời ân hận của cha đây, cha đã lẻn vào phòng con khi con đang chìm vào giấc ngủ trẻ thơ. Nhìn kìa, một tay con đặt dưới gò má, những ngọn tóc hung đẫm mồ hôi bám chặt vào vầng trán ẩm ướt. Chỉ cách đây vài phút thôi, khi cha ngồi trong phòng đọc sách và xem lại bài viết của mình, nổi hối hận chợt dâng ngập hồn cha. Và cha đã chạy ngay đến phòng con để nói ngay lời xin lỗi.
Con ơi, cha đã tức giận, quát mắng khi con cầm khan lau mặt qua quýt trong lúc thay quần áo đi học, lúc con để đôi giày dơ bẩn hay thấy con vứt vật dụng lung tung trong nhà.
Cha luôn chăm chăm nhìn thấy toàn là lỗi lầm của con. Buổi sáng cha thấy con không ngăn nắp khi ngủ dậy, lại còn ăn uống vội vàng và lấy một lúc quá nhiều thức ăn vào đĩa. Vì nhìn thấy lỗi lầm nên khi con chào cha xin phép ra ngoài chơi, cha chỉ cau mày trả lời cộc lốc không chút thiện cảm: “Hừm! Liệu mà về sớm đấy!”.
Buổi chiều, cha cũng tức nhận với những sơ suất của con. Khi thấy đôi vớ của con rách, cha đã làm con phải mất mặt trước mặt bạn bè khi lôi con về nhà. Con thực sự đã làm cha giận dữ vì không tiết kiệm, không chịu giữ gìn những món đồ mà cha phải vất vả làm việc và dành dụm mua cho con.
Khi cha đang đọc báo, con rụt rè bước tới nhìn cha với ánh mắt ngay thơ trong sáng, cha lại quát lên: “Mày muốn cái gì?”. Và trái tim ba đã xúc động biết nhường nào khi con chỉ im lặng chạy đến, vòng đôi tay bé bỏng ôm cổ cha thật chặt với tất cả yêu thương trìu mến rồi lại chạy biến mất thật nhanh ra ngoài.
Con ơi, cha đã tức giận, quát mắng khi con cầm khan lau mặt qua quýt trong lúc thay quần áo đi học, lúc con để đôi giày dơ bẩn hay thấy con vứt vật dụng lung tung trong nhà.
Cha luôn chăm chăm nhìn thấy toàn là lỗi lầm của con. Buổi sáng cha thấy con không ngăn nắp khi ngủ dậy, lại còn ăn uống vội vàng và lấy một lúc quá nhiều thức ăn vào đĩa. Vì nhìn thấy lỗi lầm nên khi con chào cha xin phép ra ngoài chơi, cha chỉ cau mày trả lời cộc lốc không chút thiện cảm: “Hừm! Liệu mà về sớm đấy!”.
Buổi chiều, cha cũng tức nhận với những sơ suất của con. Khi thấy đôi vớ của con rách, cha đã làm con phải mất mặt trước mặt bạn bè khi lôi con về nhà. Con thực sự đã làm cha giận dữ vì không tiết kiệm, không chịu giữ gìn những món đồ mà cha phải vất vả làm việc và dành dụm mua cho con.
Khi cha đang đọc báo, con rụt rè bước tới nhìn cha với ánh mắt ngay thơ trong sáng, cha lại quát lên: “Mày muốn cái gì?”. Và trái tim ba đã xúc động biết nhường nào khi con chỉ im lặng chạy đến, vòng đôi tay bé bỏng ôm cổ cha thật chặt với tất cả yêu thương trìu mến rồi lại chạy biến mất thật nhanh ra ngoài.
saving score / loading statistics ...