Text Practice Mode
Không quá nghiêm trọng
created Jul 15th 2021, 04:23 by Trnng
5
701 words
2 completed
5
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Các bác sĩ đã nói với mẹ tôi rằng tôi rất dễ bị sinh non và có lẽ mẹ tôi cần phải mổ. Nhưng tôi đã làm cả họ lẫn mẹ ngạc nhiên bằng cách chào đời hoàn toàn bình thường, nặng 3,1kg. Và không có gì quá nghiêm trọng cả.
Tôi là một đứa trẻ tò mò và "bận rộn", thích "kiểm tra" tất cả mọi thứ. Tôi cắn vỡ cả một chiếc nhiệt kế vì nghĩ nó là kẹo anh đào. Nhưng thật mừng là không có gì quá nghiêm trọng xảy ra.
Ở của nhà tôi có một ô kính nứt, rồi nó sứt ra một chút. Tôi thường dán mắt vào vết sứt đó để nhìn ra ngoài, cho đến một lần, một mảnh vụn kính bay thẳng vào mắt tôi. Mẹ tôi vừa khóc vừa gọi taxi, bố đã nắm tay tôi suốt đường đi và cả khi bác sĩ khám, để tôi không dụi mắt. Thật mừng là không có gì quá nghiêm trọng xảy ra.
Năm lên 3 tuổi, tôi đòi giúp bà đốt lá trong vườn. Bà bảo không được, rằng tôi phải đứng tránh xa. Nhưng bà quay lưng đi chỉ một giây, và chừng đó thời gian đủ để tôi lao vào nghịch lửa. Với hai cánh tay che mặt vì quá nóng, tôi "chỉ" bị bỏng ở phần dưới cánh tay, bụng và trụi lông mày. Bà ngoại lo lắng đến cả tháng. Thật mừng là không có gì quá nghiêm trọng xảy ra.
Mẹ bạn tôi đến đón bạn ấy và cho tôi đi nhờ xe ô tô về nhà. Đó là lần đầu tiên tôi được đi ô tô, trừ lần đi taxi vào bệnh viện thì không kể vì lần đó tôi chẳng nhìn thấy gì cả. Thật phấn khích. Và khi xe về tới khu phố, tôi... tưởng như mình đã ở nhà. Tôi mở ngay cửa xe và tất nhiên, lăn tòm xuống đường, giữa các luồng xe cộ. Thật mừng là không có gì quá nghiêm trọng xảy ra.
Một lần khác, tôi sốt ruột khi chờ đèn giao thông nên bước từ trên hè xuống đường trước khi đèn chuyển màu, ngay trước một chiếc xe máy đang phóng nhanh. Người lái xe cũng phản ứng nhanh và tay lái vững nên tránh được tôi trong gang tấc. Thật mừng là không có gì quá nghiêm trọng xảy ra.
Vào năm 5 tuổi, tôi quyết định giúp mẹ vắt quần áo bằng máy vắt. Nhưng tôi đặt áo vào mà quên không rút tay ra, nên tay tôi bị trượt vào máy. Cả hai mẹ con đều sợ xanh xám mặt mũi, và phải mất vài phút, mẹ mới giúp tôi rút được tay ra, dù cả cánh tay bầm tím. Thật mừng là không có gì quá nghiêm trọng xảy ra.
Vào năm 6 tuổi, tôi chọc một cái tua-vít vào ổ điện để xem điều gì sẽ xảy ra. Đó là một kinh nghiệm nhớ đời, và tôi vẫn còn rùng mình mỗi khi nghĩ tới cảm giác bị giật bắn lên và hất tung về phía sau. Thật mừng là không có gì quá nghiêm trọng xảy ra.
Năm 18 tuổi, một lần tôi lái chiếc xe ô tô cũ đi chơi. Gần khúc ngoặt là một cái cây lớn. Tôi rẽ không khéo nên đã lao thẳng vào cái cây. Tôi dừng xe vừa kịp lúc. Sau khi bình tĩnh lại, tôi ra khỏi xe và thấy đầu xe đã chạm sát vào cái cây. Thật mừng là không có gì quá nghiêm trọng xảy ra.
Trong đời mỗi người đều có những kỷ niệm "đáng sợ" như vậy. Nhưng có lẽ ngay cả những điều khủng khiếp xảy ra cũng có lý do của nó. Nó khiến bạn lắng nghe, quan sát, tránh những việc không tốt và học hỏi từ những kinh nghiệm nho nhỏ hằng ngày. Và hãy mừng khi bạn vẫn tiếp tục chuyến phiêu lưu của mình trong cuộc sống, khi không có gì quá nghiêm trọng xảy ra.
Tác giả: BARBARA RONEY - Thục Hân (dịch) - Báo Hoa Học Trò.
Tôi là một đứa trẻ tò mò và "bận rộn", thích "kiểm tra" tất cả mọi thứ. Tôi cắn vỡ cả một chiếc nhiệt kế vì nghĩ nó là kẹo anh đào. Nhưng thật mừng là không có gì quá nghiêm trọng xảy ra.
Ở của nhà tôi có một ô kính nứt, rồi nó sứt ra một chút. Tôi thường dán mắt vào vết sứt đó để nhìn ra ngoài, cho đến một lần, một mảnh vụn kính bay thẳng vào mắt tôi. Mẹ tôi vừa khóc vừa gọi taxi, bố đã nắm tay tôi suốt đường đi và cả khi bác sĩ khám, để tôi không dụi mắt. Thật mừng là không có gì quá nghiêm trọng xảy ra.
Năm lên 3 tuổi, tôi đòi giúp bà đốt lá trong vườn. Bà bảo không được, rằng tôi phải đứng tránh xa. Nhưng bà quay lưng đi chỉ một giây, và chừng đó thời gian đủ để tôi lao vào nghịch lửa. Với hai cánh tay che mặt vì quá nóng, tôi "chỉ" bị bỏng ở phần dưới cánh tay, bụng và trụi lông mày. Bà ngoại lo lắng đến cả tháng. Thật mừng là không có gì quá nghiêm trọng xảy ra.
Mẹ bạn tôi đến đón bạn ấy và cho tôi đi nhờ xe ô tô về nhà. Đó là lần đầu tiên tôi được đi ô tô, trừ lần đi taxi vào bệnh viện thì không kể vì lần đó tôi chẳng nhìn thấy gì cả. Thật phấn khích. Và khi xe về tới khu phố, tôi... tưởng như mình đã ở nhà. Tôi mở ngay cửa xe và tất nhiên, lăn tòm xuống đường, giữa các luồng xe cộ. Thật mừng là không có gì quá nghiêm trọng xảy ra.
Một lần khác, tôi sốt ruột khi chờ đèn giao thông nên bước từ trên hè xuống đường trước khi đèn chuyển màu, ngay trước một chiếc xe máy đang phóng nhanh. Người lái xe cũng phản ứng nhanh và tay lái vững nên tránh được tôi trong gang tấc. Thật mừng là không có gì quá nghiêm trọng xảy ra.
Vào năm 5 tuổi, tôi quyết định giúp mẹ vắt quần áo bằng máy vắt. Nhưng tôi đặt áo vào mà quên không rút tay ra, nên tay tôi bị trượt vào máy. Cả hai mẹ con đều sợ xanh xám mặt mũi, và phải mất vài phút, mẹ mới giúp tôi rút được tay ra, dù cả cánh tay bầm tím. Thật mừng là không có gì quá nghiêm trọng xảy ra.
Vào năm 6 tuổi, tôi chọc một cái tua-vít vào ổ điện để xem điều gì sẽ xảy ra. Đó là một kinh nghiệm nhớ đời, và tôi vẫn còn rùng mình mỗi khi nghĩ tới cảm giác bị giật bắn lên và hất tung về phía sau. Thật mừng là không có gì quá nghiêm trọng xảy ra.
Năm 18 tuổi, một lần tôi lái chiếc xe ô tô cũ đi chơi. Gần khúc ngoặt là một cái cây lớn. Tôi rẽ không khéo nên đã lao thẳng vào cái cây. Tôi dừng xe vừa kịp lúc. Sau khi bình tĩnh lại, tôi ra khỏi xe và thấy đầu xe đã chạm sát vào cái cây. Thật mừng là không có gì quá nghiêm trọng xảy ra.
Trong đời mỗi người đều có những kỷ niệm "đáng sợ" như vậy. Nhưng có lẽ ngay cả những điều khủng khiếp xảy ra cũng có lý do của nó. Nó khiến bạn lắng nghe, quan sát, tránh những việc không tốt và học hỏi từ những kinh nghiệm nho nhỏ hằng ngày. Và hãy mừng khi bạn vẫn tiếp tục chuyến phiêu lưu của mình trong cuộc sống, khi không có gì quá nghiêm trọng xảy ra.
Tác giả: BARBARA RONEY - Thục Hân (dịch) - Báo Hoa Học Trò.
saving score / loading statistics ...