Text Practice Mode
3. TÔI ĐÃ MƠ - Nguyễn Thị Minh Tín - ĐH Văn Hóa Hà Nội (Bài tham dự cuộc thi viết :"chuyện về những ước mơ")
2
2000 words
2 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
Tôi đã mơ,có một thư phòng sách,đặt trong ngôi nhà rộng lớn để sẵn sàng chào đón những ai muốn tìm cho mình một chút bình yên,trong cuộc sống đầy rẫy những ồn ào.
Dĩ nhiên,điều này không hề dễ dàng.Tôi nhớ đến câu trả lời của Tăng Điểm khi được Khổng Tử hỏi về tâm nguyện của mình:”Khi mùa xuân đến,con muốn thay đi bộ mùa đông,được khoác lên mình bộ y phục mùa xuân,thật nhẹ nhàng thoải mái cùng mọi người bơi lội vẫy vùng trong dòng sông Nghi,được cùng nhau ca hát trong gió xuân,vừa đi vừa ngâm nga những âm điệu vui vẻ trên đường về”.Cái điều giản dị ấy đã khiến Khổng Tử phải thốt lên:”Đây chính là điều ta hằng mong muốn!” Tại sao Khổng Tử lại đồng ý với tâm nguyện của Tăng Tử?Ông cho rằng:xã hội ổn định,thiên hạ thái bình thì con người mới có được sự hưởng thụ tinh thần chân chính.Và để có được một xã hội như thế không hề dễ.Cũng giống như cái ước mơ của tôi.Để có được những phút thư thái đọc sách thì tôi cũng hẳn phải trải qua những ngày tháng cực nhọc.Ông cha ta đã nói”có thực mới vực được đạo”.Tôi không thể giữ con mắt hau háu vào những trang sách và sự tĩnh tâm để có thể thấm thấu hết mọi con chữ trong khi tiếng dạ dày kêu inh ỏi.Việc bày biện được những cuốn sách một cách ngăn nắp và đẹp mắt cộng thêm việc tránh cho những hạt bụi luôn vô tình lăn xuống thì bạn cũng biết rằng nó sẽ ngốn của tôi không ít thời gian.Vì thế,trước tiên tôi phải có một nghề nghiệp ổn định để lo cho cái dạ dày và không cần đắn đo trước giá thành của những cuốn sách yêu thích.Thêm vào đó,tôi cũng phải có sự am hiểu nhất định để biến những điều trên giấy thành của mình và giúp cuộc sống tốt đẹp hơn.Vì mỗi cuốn sách dù dở đến đâu thì ta cũng có thể thu lượm được một vài điều đặc biệt từ nó. Cao cả hơn,để thư phòng sách vô cùng rộng lớn của tôi luôn đông đúc độc giả thì hẳn cuộc sống đã trở nên khấm khá.Thật khó khăn để làm được những điều đó.Nhưng tôi vẫn ước mơ.
Thực ra ước mơ của tôi thì nhiều lắm:là một MC giỏi,một ca sĩ với dòng nhạc vàng mà bạn đồng trang lứa gọi là”cổ kính”,một vũ công chuyên nghiệp,một nhà văn với những cuốn tiểu thuyết về sự đời,một nhà tỷ phú để có thể giúp cho những cảnh đời bất hạnh hay đơn giản chỉ là một giảng viên môn văn.Những điều ấy thật dễ dàng chấp nhận với một cô sinh viên năm thứ hai của trường Đại Học Văn hóa Hà Nội.Nhưng mọi việc luôn có sự khó khăn và chúng cũng có thể mang lại sự buồn tẻ.Và giả dụ tôi có trở thành người nổi tiếng,được quảng cáo trên trang nhất của một tờ báo nào đó thì hôm sau người ta cũng có thể dùng tôi để gói xôi ở hàng bán rong.Nhưng những cuốn sách thì sẽ chẳng bao giờ phản bội lại những giờ phút mà tôi dành cho chúng.Vì tôi nhận thấy nếu ta thích đọc sách thì có nghĩa là ta đã biết biến đổi những giây phút buồn tẻ không thể tránh được trong cuộc đời thành những giây phút lý thú.
Bạn sẽ cho rằng tôi quá giả tưởng,chẳng có chút thực tế tí nào.Nhưng sách đã giúp tôi vượt qua được rất nhiều khó khăn,điều này thì vô cùng thực tế. Thứ mà tôi gọi là khó khăn,nó không hề ít đối với một đứa con gái hai mươi mốt tuổi.Là những gì ư?Tôi chẳng muốn nhắc đến và liệt kê chúng.Bởi tôi ghét đưa tâm hồn mình tới nơi yếu đuối,dù chỉ trong một khoảnh khắc.Nhưng chắc chắn bạn sẽ cảm thấy khó chịu với mớ gai chằng chịt này nếu như tôi không nói một chút gì trong thung lũng kí ức của mình.Và tôi sẽ nói một chút thôi,nếu như tôi thành kẻ mộng mị trong những u tối của mình thì bạn cũng nên chịu đựng thứ văn phong này và tôi thực sự cảm ơn về điều đó.
Tôi,một đứa trẻ nhiều lời và nghịch ngợm.Nhưng những âm thanh đổ vỡ trong vô vàn trận cãi vã của bố mẹ, rồi trận ốm của đứa em gái,lý tưởng sẽ thi vào Học viện báo chí và tuyên truyền bị sụp đổ và gần đây nhất là trận bão đã vùi lấp toàn bộ tài sản của gia đình đã khiến tôi trở thành một đứa con gái không thể lầm lì hơn.Phải chăng vì thế mà tôi luôn cảm nhận rõ sự kinh ngạc mà nhân vật Thành đã phải chịu đựng:”Tôi dắt em ra khỏi lớp.Nhiều thầy cô ngừng giảng bài,cứ ngại nhìn theo chúng tôi.Ra khỏi trường tôi kinh ngạc thấy mọi người vẫn đi lại bình thường và nắng vẫn vàng ươm lên cảnh vật”.Bạn có nhớ không?đó là câu văn trong tác phẩm”cuộc chia tay của những con búp bê”.
Bố tôi là một thương binh và được các chiến hữu gọi là bộ đội cụ Hồ nguyên chất. Tôi tự hào về điều đó nhưng cũng bị viết bản kiểm điểm đôi ba lần hồi tiểu học do đánh mấy thằng lớp bên vì chúng nó gọi tôi là”con ông hâm”.Người phụ nữ sinh ra tôi được mệnh danh là”Hoa Mỹ” với mái tóc đen dài óng và có nước da rạng ngời hơn tôi bây giờ.Cái chết do di chứng chiến tranh của anh chị tôi khiến cho bệnh tình bố tôi thêm nặng.Và mẹ tôi dường như đã gần chết đi để mang ba chị em tôi tới thế giới này.Tôi đã luôn thấy cuộc sống thật tồi tệ.Tôi luôn muốn mình được lạc trong ngọn đồi hoang vu và hẻo lánh có hai cây phong của làng Cu-Cu-Rêu thuộc vùng Kyrgyzstan trong”Người thầy đầu tiên”.Suốt bảy năm học nội trú.Tôi cứ u mê và buồn bã với những hồi ức của tuổi thơ cay đắng.Tuy vậy,ba ca học cộng thêm giờ giấc khắt khe cùng việc trồng rau gây quỹ cũng phần nào cũng đã rút ngắn đi những giây phút buồn tủi của tôi.Tôi đã ghi vào trang đầu tiên của cuốn nhật kí”Liều thuốc của sự cô đơn chính là sự bận rộn”.Ngày nghỉ duy nhất trong tuần tôi vẫn giam mình trên lớp,tách biệt với mọi người bằng những cuốn sách.Hồi đó những cuốn sách quý giá nhất của tôi chỉ có sách giáo khoa về mấy môn học.Có lẽ tôi nên cảm ơn chúng vì đã để tôi cảm thấy cuộc sống vẫn còn nhiều điều lý thú.Điều ấy sẽ vô cùng hiếm hoi với những người bạn học cùng tôi.Vì đó là một môi trường đầy tính kỷ luật.
Và nụ cười dường như tắt hẳn với tôi sau khi quyết định chuyển về sau trận ốm thập tử nhất sinh của mẹ.Đó là cuối năm lớp mười một.Tôi chôn vùi tất cả những hoài bão,bao gồm những mong ước mà tôi đã kể ở trên,rồi nhập vào ngôi trường cấp ba gần nhà.Đêm đêm tôi vẫn nghe vẳng bên tai tiếng kẻng hiệu lệnh của ngôi trường cũ và câu hỏi của cô hiệu trưởng:”em đã suy nghĩ kỹ chưa?”Nhưng tôi chẳng có gì hối hận bởi khi đó tôi chỉ nghĩ được rằng học hành thì mãi mãi còn bố mẹ chỉ có một.Một cuộc sống với những tiếng cãi vã xen lẫn những buổi học bài lại quay trở về với tôi.Nhưng tôi đã sống hòa bình được với chúng nhờ triết lý đã được đọc trên trang sách nào đó:”Không ai được chọn cho mình cách sinh ra mà chỉ được chọn cho mình cách sống như thế nào”.
Bạn sẽ bảo như vậy thì cuộc sống của tôi có gì vui.Với sự trầm lặng trong quỹ thời gian biểu lặp lại hàng ngày;một gia đình mà bấy lâu niềm hạnh phúc luôn trở nên đắt đỏ;sự tuyệt vọng không thể đi thi đại học để ở nhà kiếm tiền gửi bố mẹ chăm em ở viện;khóc thầm mỗi đêm khi phải tiếp tục đi học để thực hiện tâm nguyện của bố.Bạn sẽ làm gì khi gặp chúng?Còn tôi đã bỏ đi ý định tìm đến cái chết khi biết được những gian truân,cực nhọc của Bác Hồ trong cuốn”Búp Sen Xanh”.
Có lẽ,chỉ cần một hạt giống hy vọng nhỏ xíu cũng có thể trồng được một cánh đồng hạnh phúc.Và chỉ cần thêm một chút kiên nhẫn để có thời gian nảy mầm thôi.Tôi vẫn kiên nhẫn trong những quầy sách để tìm niềm vui,hy vọng trong cuộc sống sau khi nhà cửa bị vùi lấp.Tôi không nhớ mình đã trải qua bao nhiêu trận mê sảng mà giấc ngủ đã mang cái đêm kinh hoàng ấy về.Và tôi sợ cả tiếng khoan bê tông.Nó cứ độc ác kéo tôi về giờ khắc ấy.Nếu bạn đã đọc “Đồi gió hú” thì cái cảm giác ám ảnh mà tôi phải chịu đựng cũng chẳng thua gì Heathcliff là mấy khi hắn bị Catherine ám ảnh mỗi đêm,một sự đau khổ hơn cả cái chết.Thứ giúp tôi có thể tiếp tục giấc ngủ chỉ có thể là mấy cuốn sách mà tôi đã dành dụm mua được tại mấy gian hàng giảm giá.Và đêm nay,”Bảy ngày cho mãi mãi” của Marc Levy lại là thần hộ mệnh của tôi.
Sự lật lại những kí ức dường như đã trở thành kẽ nứt của cuộc đời tôi hình như đã khiến bạn nghẹt thở vì sự mộng mị.Nhưng nếu bạn đã chịu khó theo dõi được đến đây,và tôi thực sự xúc động về sự lắng nghe này,thì hẳn bạn cũng biết những cuốn sách đã trở nên quý giá với cuộc đời tôi như thế nào.Với tôi,trong sách có nhiều báu vật hơn trên đảo châu báu và tuyệt vời nhất là tôi có thể hưởng dụng những của cải ấy mỗi ngày.Những cuốn sách tôi mua,những trang sách tôi đọc,nó chẳng hề can dự gì đến những môn học của tôi hay sự đi lên của bảng điểm.Nhưng tôi vẫn chọn nó như một thứ phải có trong mỗi ngày.Bởi nó không chỉ giúp tôi quên đi những hoài niệm mà còn dạy cho tôi biết rằng phải nên cảm ơn những khó khăn.Nó dạy cho tôi biết vẫn còn nhiều cảnh đời còn khốn khó hơn tôi nhưng họ vẫn sống rất tốt và chết chưa phải là hết.Nó cũng bao dung mà cho tôi thấy phải sống như thế nào mới đúng với sự khó nhọc của tạo hóa.Và tuyệt vời hơn cả là nó mở ra những chân trời mà tôi chỉ cần một góc ngồi dễ chịu và đủ ánh sáng là có thể thấy chứ không cần mất một chiếc vé máy bay nào.
Sách đã giúp tôi luôn cố gắng vượt qua mọi chông gai và tôi chỉ cho phép mình yếu đuối khi được đọc sách.Đơn giản là ngay sau đó chúng sẽ mang lại cho tôi nghị lực.Và tôi muốn mang cả nghị lực đó cho mọi người bằng chính thư phòng sách của mình.Tôi sẽ thực hiện ước mơ với tất cả nhiệt huyết.Còn bạn,chỉ cần cũng thích sách là đã ủng hộ với ước mơ của tôi rồi.Mỗi người,hằng ngày cho thêm thời gian đọc sách vào thời gian biểu thì tôi tin tri thức của xã hội cũng không khó mà được nâng lên.Khi ấy bụi có đa tình thì cũng đâu có cơ hội lăn xuống những cuốn sách trong thư phòng của tôi.
Đó là thư phòng sách mà tôi đang mơ.
Dĩ nhiên,điều này không hề dễ dàng.Tôi nhớ đến câu trả lời của Tăng Điểm khi được Khổng Tử hỏi về tâm nguyện của mình:”Khi mùa xuân đến,con muốn thay đi bộ mùa đông,được khoác lên mình bộ y phục mùa xuân,thật nhẹ nhàng thoải mái cùng mọi người bơi lội vẫy vùng trong dòng sông Nghi,được cùng nhau ca hát trong gió xuân,vừa đi vừa ngâm nga những âm điệu vui vẻ trên đường về”.Cái điều giản dị ấy đã khiến Khổng Tử phải thốt lên:”Đây chính là điều ta hằng mong muốn!” Tại sao Khổng Tử lại đồng ý với tâm nguyện của Tăng Tử?Ông cho rằng:xã hội ổn định,thiên hạ thái bình thì con người mới có được sự hưởng thụ tinh thần chân chính.Và để có được một xã hội như thế không hề dễ.Cũng giống như cái ước mơ của tôi.Để có được những phút thư thái đọc sách thì tôi cũng hẳn phải trải qua những ngày tháng cực nhọc.Ông cha ta đã nói”có thực mới vực được đạo”.Tôi không thể giữ con mắt hau háu vào những trang sách và sự tĩnh tâm để có thể thấm thấu hết mọi con chữ trong khi tiếng dạ dày kêu inh ỏi.Việc bày biện được những cuốn sách một cách ngăn nắp và đẹp mắt cộng thêm việc tránh cho những hạt bụi luôn vô tình lăn xuống thì bạn cũng biết rằng nó sẽ ngốn của tôi không ít thời gian.Vì thế,trước tiên tôi phải có một nghề nghiệp ổn định để lo cho cái dạ dày và không cần đắn đo trước giá thành của những cuốn sách yêu thích.Thêm vào đó,tôi cũng phải có sự am hiểu nhất định để biến những điều trên giấy thành của mình và giúp cuộc sống tốt đẹp hơn.Vì mỗi cuốn sách dù dở đến đâu thì ta cũng có thể thu lượm được một vài điều đặc biệt từ nó. Cao cả hơn,để thư phòng sách vô cùng rộng lớn của tôi luôn đông đúc độc giả thì hẳn cuộc sống đã trở nên khấm khá.Thật khó khăn để làm được những điều đó.Nhưng tôi vẫn ước mơ.
Thực ra ước mơ của tôi thì nhiều lắm:là một MC giỏi,một ca sĩ với dòng nhạc vàng mà bạn đồng trang lứa gọi là”cổ kính”,một vũ công chuyên nghiệp,một nhà văn với những cuốn tiểu thuyết về sự đời,một nhà tỷ phú để có thể giúp cho những cảnh đời bất hạnh hay đơn giản chỉ là một giảng viên môn văn.Những điều ấy thật dễ dàng chấp nhận với một cô sinh viên năm thứ hai của trường Đại Học Văn hóa Hà Nội.Nhưng mọi việc luôn có sự khó khăn và chúng cũng có thể mang lại sự buồn tẻ.Và giả dụ tôi có trở thành người nổi tiếng,được quảng cáo trên trang nhất của một tờ báo nào đó thì hôm sau người ta cũng có thể dùng tôi để gói xôi ở hàng bán rong.Nhưng những cuốn sách thì sẽ chẳng bao giờ phản bội lại những giờ phút mà tôi dành cho chúng.Vì tôi nhận thấy nếu ta thích đọc sách thì có nghĩa là ta đã biết biến đổi những giây phút buồn tẻ không thể tránh được trong cuộc đời thành những giây phút lý thú.
Bạn sẽ cho rằng tôi quá giả tưởng,chẳng có chút thực tế tí nào.Nhưng sách đã giúp tôi vượt qua được rất nhiều khó khăn,điều này thì vô cùng thực tế. Thứ mà tôi gọi là khó khăn,nó không hề ít đối với một đứa con gái hai mươi mốt tuổi.Là những gì ư?Tôi chẳng muốn nhắc đến và liệt kê chúng.Bởi tôi ghét đưa tâm hồn mình tới nơi yếu đuối,dù chỉ trong một khoảnh khắc.Nhưng chắc chắn bạn sẽ cảm thấy khó chịu với mớ gai chằng chịt này nếu như tôi không nói một chút gì trong thung lũng kí ức của mình.Và tôi sẽ nói một chút thôi,nếu như tôi thành kẻ mộng mị trong những u tối của mình thì bạn cũng nên chịu đựng thứ văn phong này và tôi thực sự cảm ơn về điều đó.
Tôi,một đứa trẻ nhiều lời và nghịch ngợm.Nhưng những âm thanh đổ vỡ trong vô vàn trận cãi vã của bố mẹ, rồi trận ốm của đứa em gái,lý tưởng sẽ thi vào Học viện báo chí và tuyên truyền bị sụp đổ và gần đây nhất là trận bão đã vùi lấp toàn bộ tài sản của gia đình đã khiến tôi trở thành một đứa con gái không thể lầm lì hơn.Phải chăng vì thế mà tôi luôn cảm nhận rõ sự kinh ngạc mà nhân vật Thành đã phải chịu đựng:”Tôi dắt em ra khỏi lớp.Nhiều thầy cô ngừng giảng bài,cứ ngại nhìn theo chúng tôi.Ra khỏi trường tôi kinh ngạc thấy mọi người vẫn đi lại bình thường và nắng vẫn vàng ươm lên cảnh vật”.Bạn có nhớ không?đó là câu văn trong tác phẩm”cuộc chia tay của những con búp bê”.
Bố tôi là một thương binh và được các chiến hữu gọi là bộ đội cụ Hồ nguyên chất. Tôi tự hào về điều đó nhưng cũng bị viết bản kiểm điểm đôi ba lần hồi tiểu học do đánh mấy thằng lớp bên vì chúng nó gọi tôi là”con ông hâm”.Người phụ nữ sinh ra tôi được mệnh danh là”Hoa Mỹ” với mái tóc đen dài óng và có nước da rạng ngời hơn tôi bây giờ.Cái chết do di chứng chiến tranh của anh chị tôi khiến cho bệnh tình bố tôi thêm nặng.Và mẹ tôi dường như đã gần chết đi để mang ba chị em tôi tới thế giới này.Tôi đã luôn thấy cuộc sống thật tồi tệ.Tôi luôn muốn mình được lạc trong ngọn đồi hoang vu và hẻo lánh có hai cây phong của làng Cu-Cu-Rêu thuộc vùng Kyrgyzstan trong”Người thầy đầu tiên”.Suốt bảy năm học nội trú.Tôi cứ u mê và buồn bã với những hồi ức của tuổi thơ cay đắng.Tuy vậy,ba ca học cộng thêm giờ giấc khắt khe cùng việc trồng rau gây quỹ cũng phần nào cũng đã rút ngắn đi những giây phút buồn tủi của tôi.Tôi đã ghi vào trang đầu tiên của cuốn nhật kí”Liều thuốc của sự cô đơn chính là sự bận rộn”.Ngày nghỉ duy nhất trong tuần tôi vẫn giam mình trên lớp,tách biệt với mọi người bằng những cuốn sách.Hồi đó những cuốn sách quý giá nhất của tôi chỉ có sách giáo khoa về mấy môn học.Có lẽ tôi nên cảm ơn chúng vì đã để tôi cảm thấy cuộc sống vẫn còn nhiều điều lý thú.Điều ấy sẽ vô cùng hiếm hoi với những người bạn học cùng tôi.Vì đó là một môi trường đầy tính kỷ luật.
Và nụ cười dường như tắt hẳn với tôi sau khi quyết định chuyển về sau trận ốm thập tử nhất sinh của mẹ.Đó là cuối năm lớp mười một.Tôi chôn vùi tất cả những hoài bão,bao gồm những mong ước mà tôi đã kể ở trên,rồi nhập vào ngôi trường cấp ba gần nhà.Đêm đêm tôi vẫn nghe vẳng bên tai tiếng kẻng hiệu lệnh của ngôi trường cũ và câu hỏi của cô hiệu trưởng:”em đã suy nghĩ kỹ chưa?”Nhưng tôi chẳng có gì hối hận bởi khi đó tôi chỉ nghĩ được rằng học hành thì mãi mãi còn bố mẹ chỉ có một.Một cuộc sống với những tiếng cãi vã xen lẫn những buổi học bài lại quay trở về với tôi.Nhưng tôi đã sống hòa bình được với chúng nhờ triết lý đã được đọc trên trang sách nào đó:”Không ai được chọn cho mình cách sinh ra mà chỉ được chọn cho mình cách sống như thế nào”.
Bạn sẽ bảo như vậy thì cuộc sống của tôi có gì vui.Với sự trầm lặng trong quỹ thời gian biểu lặp lại hàng ngày;một gia đình mà bấy lâu niềm hạnh phúc luôn trở nên đắt đỏ;sự tuyệt vọng không thể đi thi đại học để ở nhà kiếm tiền gửi bố mẹ chăm em ở viện;khóc thầm mỗi đêm khi phải tiếp tục đi học để thực hiện tâm nguyện của bố.Bạn sẽ làm gì khi gặp chúng?Còn tôi đã bỏ đi ý định tìm đến cái chết khi biết được những gian truân,cực nhọc của Bác Hồ trong cuốn”Búp Sen Xanh”.
Có lẽ,chỉ cần một hạt giống hy vọng nhỏ xíu cũng có thể trồng được một cánh đồng hạnh phúc.Và chỉ cần thêm một chút kiên nhẫn để có thời gian nảy mầm thôi.Tôi vẫn kiên nhẫn trong những quầy sách để tìm niềm vui,hy vọng trong cuộc sống sau khi nhà cửa bị vùi lấp.Tôi không nhớ mình đã trải qua bao nhiêu trận mê sảng mà giấc ngủ đã mang cái đêm kinh hoàng ấy về.Và tôi sợ cả tiếng khoan bê tông.Nó cứ độc ác kéo tôi về giờ khắc ấy.Nếu bạn đã đọc “Đồi gió hú” thì cái cảm giác ám ảnh mà tôi phải chịu đựng cũng chẳng thua gì Heathcliff là mấy khi hắn bị Catherine ám ảnh mỗi đêm,một sự đau khổ hơn cả cái chết.Thứ giúp tôi có thể tiếp tục giấc ngủ chỉ có thể là mấy cuốn sách mà tôi đã dành dụm mua được tại mấy gian hàng giảm giá.Và đêm nay,”Bảy ngày cho mãi mãi” của Marc Levy lại là thần hộ mệnh của tôi.
Sự lật lại những kí ức dường như đã trở thành kẽ nứt của cuộc đời tôi hình như đã khiến bạn nghẹt thở vì sự mộng mị.Nhưng nếu bạn đã chịu khó theo dõi được đến đây,và tôi thực sự xúc động về sự lắng nghe này,thì hẳn bạn cũng biết những cuốn sách đã trở nên quý giá với cuộc đời tôi như thế nào.Với tôi,trong sách có nhiều báu vật hơn trên đảo châu báu và tuyệt vời nhất là tôi có thể hưởng dụng những của cải ấy mỗi ngày.Những cuốn sách tôi mua,những trang sách tôi đọc,nó chẳng hề can dự gì đến những môn học của tôi hay sự đi lên của bảng điểm.Nhưng tôi vẫn chọn nó như một thứ phải có trong mỗi ngày.Bởi nó không chỉ giúp tôi quên đi những hoài niệm mà còn dạy cho tôi biết rằng phải nên cảm ơn những khó khăn.Nó dạy cho tôi biết vẫn còn nhiều cảnh đời còn khốn khó hơn tôi nhưng họ vẫn sống rất tốt và chết chưa phải là hết.Nó cũng bao dung mà cho tôi thấy phải sống như thế nào mới đúng với sự khó nhọc của tạo hóa.Và tuyệt vời hơn cả là nó mở ra những chân trời mà tôi chỉ cần một góc ngồi dễ chịu và đủ ánh sáng là có thể thấy chứ không cần mất một chiếc vé máy bay nào.
Sách đã giúp tôi luôn cố gắng vượt qua mọi chông gai và tôi chỉ cho phép mình yếu đuối khi được đọc sách.Đơn giản là ngay sau đó chúng sẽ mang lại cho tôi nghị lực.Và tôi muốn mang cả nghị lực đó cho mọi người bằng chính thư phòng sách của mình.Tôi sẽ thực hiện ước mơ với tất cả nhiệt huyết.Còn bạn,chỉ cần cũng thích sách là đã ủng hộ với ước mơ của tôi rồi.Mỗi người,hằng ngày cho thêm thời gian đọc sách vào thời gian biểu thì tôi tin tri thức của xã hội cũng không khó mà được nâng lên.Khi ấy bụi có đa tình thì cũng đâu có cơ hội lăn xuống những cuốn sách trong thư phòng của tôi.
Đó là thư phòng sách mà tôi đang mơ.
saving score / loading statistics ...