Text Practice Mode
ĐI TÌM ƯỚC MƠ TRONG NHỮNG GIẤC MƠ - Nguyễn Thị Nghĩa (Bài tham dự cuộc thi viết :"chuyện về những ước mơ"
1
1994 words
3 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
“Đứng dậy đi con…nhanh đứng dậy…không được gục ngã. Đừng khóc…đừng khóc. Nhanh lau nước mắt đi. Hãy bước đi bằng chính đôi chân trong trái tim con”. Giật mình. Dương mở tròn đôi mắt lờ đờ thở hổn hển. Cô đưa tay lên trán, mồ hôi nhễ nhại, ướt đẫm mái tóc phủ kín hai bên khuôn mặt. Rồi Dương vội vàng cấu mạnh vào má. Đau. “ Hóa ra đó chỉ là giấc mơ”. Nhưng hình ảnh người đàn bà đó rất quen.
Dương nghĩ về giấc mơ ấy, về người đàn bà xuất hiện cùng nhưng lời nói như dao cứa. Cổ họng bỗng ran rát, cô khát nước. Dương vùng mình dậy định bước xuống giường như một quán tính. Nhưng có cái gì hụt hẫng, chới với và mất cảm giác. Cặp mắt cô đột ngột dừng lại ở đôi chân. Chính là đôi chân. Dương cười mỉa mai chính mình “ Đến nước cũng không thể tự đi lấy được. Mày thật vô dụng. Mày sinh ra trên cõi đời này làm cái quái gì”. Cô thấy mặt mình nóng ran, rồi một dòng nước khẽ chảy dài xuống hai gò má, mặn chát, đau nhói. Vội lấy tay quẹt mạnh, cổ để cho thứ chết tiệt này không rơi nữa nhưng càng lau, từng giọt nước mắt bướng bỉnh cứ lăn dài, ướt cả khuôn mặt đang tái nhợt vì hoảng hốt. “ Lại khóc, mày chỉ biết khóc thôi à. Khóc cũng chẳng thay đổi được gì. Ông trời có thương hại để cho mày một đôi chân lành lặn hay không. Thật nực cười.” Dương lại suy nghĩ về những chuyện đã qua, những chuyện buộc lòng phải nhớ, không được phép quên. Và rồi từng mảnh kí ức vụn vỡ cứa sâu vào trái tim mỏng manh ấy.
Mười lăm năm trôi qua, Dương vẫn mong được hưởng một cuộc sống bình thường, khi ra đời được cuộn trong trong vòng tay ấm áp của mẹ nhưng tạo hóa trêu ngươi đã cướp đi người mẹ tội nghiệp ấy. Chỉ vì ba, vì nó mà mẹ đã đi về một nơi rất xa. Nơi mà bà nội kể chỉ có sự yên bình. Nhưng dường như đó là điều quá xa xôi đối với cô. Lúc Dương tồn tại trên thế gian này, cả nhà đã lường trước được sự ra đi của mẹ nhưng vì đó là ước nguyện cuối cùng mẹ vì gia đình nhỏ này. Mẹ muốn làm một việc gì đó cho ba, cho bà nội. Và me quyết định sinh cô, dù sau này hai mẹ con có xa nhau mãi mãi…Nhưng tại sao ông trời quá nhẫn tâm, nỡ đùa giỡn với gia đình không trọn vẹn của nó. Mẹ ra đi, đến đôi chân của Dương ông cũng đánh cắp. Thật quá tàn khốc…
Từ lúc còn bé, Dương đã tự nhốt mình trong căn phòng nhỏ đầy ắp những người bạn “đồ chơi”, ôm cây đàn guitar của mẹ để lại. Đó là thứ duy nhất cô bấu víu vào để lưu một chút kí ức về một người đã mang đến cuộc sống hiện tại. Dương muốn làm một cái gì đó, ít nhất cho chính bản thân mình và cũng là vì ba, vì bà nội và vì…Những giằng xe, mặc cảm, tự ti, uất hận chồng chất Dương cố dồn nén vào từng dây đàn kéo căng ấy. Lúc nào ở một mình trong căn phòng lạnh lẽo ấy, cây đàn là “người bạn” để cô có thể trút hết giận hờn, sợ hãi. Những nốt nhạc đầu tiên cô học từ cuốn dạy nhạc cũ mèm thời xa xưa, ngón tay đau nhức nhối, đỏ tấy và nóng rát. Càng đánh, tim cô đập lên loạn xạ, đầu óc rồi bời với những âm thanh hỗn độn, nhức nhối. Bao lần vứt cây đàn vào xó nhưng sáng mai thức dậy thứ đầu tiên cô kiếm tìm lại là nó. Và rồi năm tháng trôi đi, Dương không biết từ bao giờ mình đã khó có thể dứt bỏ ra khỏi thứ nhạc cụ này được nữa. Ngày nào cô chưa kịp chơi một bản nhạc lòng thấy nhớ cồn cào, da diết. Bỗng dưng Dương tìm thấy được một điều gì đó ý nghĩa từ chính cuộc sống khắc nghiệt này. Là theo đuổi ước mơ, theo đuổi đam mê đó. Cô thiếp đi trong giấc ngủ. “ Hãy bắt đầu từ những nốt nhạc đơn giản nhất. Hãy theo đuổi điều con thích. Hạnh phúc và thành công là chặng đường ở phía trước…dài lắm…”. Cô lại giật mình nhưng không hoảng hốt như lần đầu tiên. Giấc mơ - Là mẹ, lần này cô đã cố gắng ghi nhớ rõ gương mặt thân quen ấy. “ Hóa ra chưa bao giờ mẹ rời xa mình” Dương trở mình nhớ tới người mẹ chưa một lần gặp.
Ngày mới đến, Dương vội vàng lăn xe mở tung cánh cửa sổ khép chặt mấy ngày. Tiết trời đầu hạ ẩm ương với vài giọt mưa ướt át ngang qua, rồi chốc chốc nắng từ đâu đã len lỏi nương mình vắt vẻo trên cành cây cao chót vót. Hạ đã chạm vào đôi mắt u buồn, sâu thẳm rồi khẽ ùa vào trái tim mong manh chờ được yêu thương ấy. Bỗng có tiếng bước chân thật nhẹ, Dương ngoái đầu nhìn lại rồi chợt đừng ở đôi mắt hiền từ ấy:
- Ba!
- Chào con gái, đêm qua con ngủ ngon chứ? – giọng ba thì thầm
- Vâng, con ngủ ngon ạ. Hôm nay ba không phải đi làm ạ?- Cô ngước mắt nhìn ba chăm chú.
- Hôm nay chủ nhật mà con gái, con muốn đi chơi đâu, ba dẫn đi nhé. Bà nội qua nhà bạn có việc rồi. Hai ba con mình đi dạo một lát nhé.
Vừa nói ba vừa chăm chú thăm dò thái độ của Dương như chờ đợi một cái gật đầu.
- Vâng, ba chờ con một lát nhé.
Khép hờ cánh cửa, cô lục tìm chiếc áo màu xanh nước biển ba mua cho cô vào mùa hè năm ngoái. Nhưng chợt Dương nghĩ đến ba, đôi mắt của ba đã mờ đi vì thời gian, vì những vất vả gà trống nuôi con. Vết hằn ấy cứa sâu vào trái tim vốn đã rất mỏng manh dễ vỡ đó. Cô thương ba, thương nội…thương chính bản thân mình.
- Con gái mặc chiếc áo ấy xinh lắm. Hôm nay ba dẫn con ra công viên nhé.
- Ba …con…
- Sao con, con không thích công viên à. Đi đâu cũng được, ba sẽ đưa con đi – nói rồi ba nở một nụ cười thật hiền khiến cô thấy nhói đau.
- Con…- nước mắt cô chực rơi nhưng đã kịp nén nó vào trong.
- …- ba im lặng nhìn Dương với cặp mắt dò hỏi.
- Ba. Con thấy ba vất vả vì con quá nhiều. Hằng ngày ngoài việc làm ở công ty, ba còn thay mẹ lo cho con từng bữa ăn giấc ngủ. Dạo này ba gầy đi nhiều lắm. Ba nhìn này, tóc ba đã có hai màu rồi- vừa nói Dương vừa sờ lên mái tóc đã điểm sương ấy và lặng lẽ cúi đầu xuống.
- Con gái, vì ba thương con mà. Chỉ thế thôi cũng khiến ba hạnh phúc lắm rồi. Mà sao tay con sưng tấy lên thế này, hôm qua lại tập đàn khuya quá à-ông khẽ siết chặt lấy bàn tay đang tun run ấy.
- Không sao đâu ba, vì con thích mà…Nhưng ba à, làng trẻ khuyết tật…- cô định nói hết câu thì ánh mắt sắc lạnh chợt dừng lại trên khuôn mặt ấy.
- Ba biết con muốn nói gì, nhưng ba không cho phép mình làm như vậy và cũng không bao giờ để con phải suy nghĩ thêm về điều này.
- Nhưng…- cổ họng nghẹn ứ, Dương không thể nói thêm được nữa.
- Ba không sợ khó, sợ khổ, ba chỉ sợ con tự ti về bản thân mình thôi. Con gái của ba thông minh mà. Con phải để cho ba thấy được bản thân đã cố gắng như thế nào chứ. Mẹ cũng đang theo sát con đấy – nhắc đến mẹ, dường như ba có một chút gượng gạo.
Dương òa khóc nức nở, mọi kìm nén bao lâu nay vỡ tung ra thành từng dòng tuôn chảy trên má. Ba vẫn yên lặng nhìn cô khóc. Vì ba biết cô đã phải gồng mình sống trong thời gian rất lâu. Lần đầu tiên Dương khóc trước mặt ba và cũng lần đầu tiên Dương can đảm sống thật với bản thân mình. Dương ôm chầm lấy ba, thời gian như ngưng lại, khoảnh khắc ấy có lẽ mãi mãi về sau không bao giờ cô quên được. Dù rằng sự tàn khốc của thời gian rất ghê gớm nhưng tình yêu thương thì luôn bất diệt trong trái tim bé nhỏ của hai con người ấy. Vì đơn giản họ cần nhau để sống.
Từ những gì xảy ra ngày hôm đó, sau này Dương không nhắc lại chuyện làng trẻ khuyết tật nữa. Cô tập trung vào học ở trường và đầu tư cho niềm vui mới tìm được: chơi đàn guitar. Không ít lần cô muốn bỏ cuộc vì sự phân tâm đã khiến cô mất đi cảm hứng. Đã bao lần cô kéo đứt dây đàn, rồi lại cuống quýt nối lại. Những lúc ấy bố lại hì hục nối dây đàn cho Dương và an ủi cô cố gắng lên nhất định thành công sẽ đến.
Ngày giỗ của mẹ sắp đến, Dương muốn tặng mẹ một món quà từ chính kỉ vật mà bà để lại. Suốt thời gian ấy, đêm nào ánh điện phòng cô cũng sáng cho tới 3h sáng. Thi thoảng ba lại đi dọc hành lang và nghe tiếng đàn của con gái vang lên. Niềm vui, nỗi buồn và cả hạnh phúc vỡ òa…
Hôm đó giỗ mẹ, ba và bà nội đi chợ làm mâm cơm cúng mẹ. Một mình Dương đẩy xe lăn ngồi trước tấm ảnh thờ, đôi mắt mẹ buồn xa xăm nhưng lại khiến cô cảm thấy an bình, ấm áp. Dương khẽ lau giọt nước mắt, rồi tư từ mang cây đàn guitar ra tặng mẹ bản nhạc “ Gặp mẹ trong mơ”. Căn phòng dường như lắng lại bởi âm thanh ngọt ngào, sâu lắng của tiếng đàn. Một chút sư âm của ngày cũ còn đọng lại và mở ra những chân trời mới đang chờ phía trước. Ba cô đã đứng sau lưng từ bao giờ, và trầm ngâm lắng nghe con gái chơi đàn bằng cả trái tim thổn thức yêu thương. Tiếng ba thở dài khiến Dương chợt quay đầu lại “ ba đang khóc. Ba khóc đấy ư. Ba”. Cô không thể nói, không biết nói gì hơn, chỉ thấy lòng hạnh phúc dâng tràn mọi ngóc ngách nơi con tim. Ba chạy tới ôm chầm lấy Dương – cô con gái bé bỏng mà ông yêu thương nhất. Và cũng vì đây là bản nhạc hay nhất, xúc động nhất mà ba cô từng nghe thấy…
Sau này, trong mỗi giấc mơ, Dương không còn giật mình khi mơ thấy mẹ nữa. Thay vào đó là niềm hạnh phúc len lỏi vào sâu tận tâm hồn. Cô mê guitar. Cô đã và đang theo đuổi niềm đam mê ấy. Cô đã tìm được ước mơ trong những giấc mơ và trong sự yêu thương của ba.
Ước mơ luôn còn mãi, khi chúng ta chưa từ bỏ và không ngừng cố gắng chạm tới và đạt được nó.
Dương nghĩ về giấc mơ ấy, về người đàn bà xuất hiện cùng nhưng lời nói như dao cứa. Cổ họng bỗng ran rát, cô khát nước. Dương vùng mình dậy định bước xuống giường như một quán tính. Nhưng có cái gì hụt hẫng, chới với và mất cảm giác. Cặp mắt cô đột ngột dừng lại ở đôi chân. Chính là đôi chân. Dương cười mỉa mai chính mình “ Đến nước cũng không thể tự đi lấy được. Mày thật vô dụng. Mày sinh ra trên cõi đời này làm cái quái gì”. Cô thấy mặt mình nóng ran, rồi một dòng nước khẽ chảy dài xuống hai gò má, mặn chát, đau nhói. Vội lấy tay quẹt mạnh, cổ để cho thứ chết tiệt này không rơi nữa nhưng càng lau, từng giọt nước mắt bướng bỉnh cứ lăn dài, ướt cả khuôn mặt đang tái nhợt vì hoảng hốt. “ Lại khóc, mày chỉ biết khóc thôi à. Khóc cũng chẳng thay đổi được gì. Ông trời có thương hại để cho mày một đôi chân lành lặn hay không. Thật nực cười.” Dương lại suy nghĩ về những chuyện đã qua, những chuyện buộc lòng phải nhớ, không được phép quên. Và rồi từng mảnh kí ức vụn vỡ cứa sâu vào trái tim mỏng manh ấy.
Mười lăm năm trôi qua, Dương vẫn mong được hưởng một cuộc sống bình thường, khi ra đời được cuộn trong trong vòng tay ấm áp của mẹ nhưng tạo hóa trêu ngươi đã cướp đi người mẹ tội nghiệp ấy. Chỉ vì ba, vì nó mà mẹ đã đi về một nơi rất xa. Nơi mà bà nội kể chỉ có sự yên bình. Nhưng dường như đó là điều quá xa xôi đối với cô. Lúc Dương tồn tại trên thế gian này, cả nhà đã lường trước được sự ra đi của mẹ nhưng vì đó là ước nguyện cuối cùng mẹ vì gia đình nhỏ này. Mẹ muốn làm một việc gì đó cho ba, cho bà nội. Và me quyết định sinh cô, dù sau này hai mẹ con có xa nhau mãi mãi…Nhưng tại sao ông trời quá nhẫn tâm, nỡ đùa giỡn với gia đình không trọn vẹn của nó. Mẹ ra đi, đến đôi chân của Dương ông cũng đánh cắp. Thật quá tàn khốc…
Từ lúc còn bé, Dương đã tự nhốt mình trong căn phòng nhỏ đầy ắp những người bạn “đồ chơi”, ôm cây đàn guitar của mẹ để lại. Đó là thứ duy nhất cô bấu víu vào để lưu một chút kí ức về một người đã mang đến cuộc sống hiện tại. Dương muốn làm một cái gì đó, ít nhất cho chính bản thân mình và cũng là vì ba, vì bà nội và vì…Những giằng xe, mặc cảm, tự ti, uất hận chồng chất Dương cố dồn nén vào từng dây đàn kéo căng ấy. Lúc nào ở một mình trong căn phòng lạnh lẽo ấy, cây đàn là “người bạn” để cô có thể trút hết giận hờn, sợ hãi. Những nốt nhạc đầu tiên cô học từ cuốn dạy nhạc cũ mèm thời xa xưa, ngón tay đau nhức nhối, đỏ tấy và nóng rát. Càng đánh, tim cô đập lên loạn xạ, đầu óc rồi bời với những âm thanh hỗn độn, nhức nhối. Bao lần vứt cây đàn vào xó nhưng sáng mai thức dậy thứ đầu tiên cô kiếm tìm lại là nó. Và rồi năm tháng trôi đi, Dương không biết từ bao giờ mình đã khó có thể dứt bỏ ra khỏi thứ nhạc cụ này được nữa. Ngày nào cô chưa kịp chơi một bản nhạc lòng thấy nhớ cồn cào, da diết. Bỗng dưng Dương tìm thấy được một điều gì đó ý nghĩa từ chính cuộc sống khắc nghiệt này. Là theo đuổi ước mơ, theo đuổi đam mê đó. Cô thiếp đi trong giấc ngủ. “ Hãy bắt đầu từ những nốt nhạc đơn giản nhất. Hãy theo đuổi điều con thích. Hạnh phúc và thành công là chặng đường ở phía trước…dài lắm…”. Cô lại giật mình nhưng không hoảng hốt như lần đầu tiên. Giấc mơ - Là mẹ, lần này cô đã cố gắng ghi nhớ rõ gương mặt thân quen ấy. “ Hóa ra chưa bao giờ mẹ rời xa mình” Dương trở mình nhớ tới người mẹ chưa một lần gặp.
Ngày mới đến, Dương vội vàng lăn xe mở tung cánh cửa sổ khép chặt mấy ngày. Tiết trời đầu hạ ẩm ương với vài giọt mưa ướt át ngang qua, rồi chốc chốc nắng từ đâu đã len lỏi nương mình vắt vẻo trên cành cây cao chót vót. Hạ đã chạm vào đôi mắt u buồn, sâu thẳm rồi khẽ ùa vào trái tim mong manh chờ được yêu thương ấy. Bỗng có tiếng bước chân thật nhẹ, Dương ngoái đầu nhìn lại rồi chợt đừng ở đôi mắt hiền từ ấy:
- Ba!
- Chào con gái, đêm qua con ngủ ngon chứ? – giọng ba thì thầm
- Vâng, con ngủ ngon ạ. Hôm nay ba không phải đi làm ạ?- Cô ngước mắt nhìn ba chăm chú.
- Hôm nay chủ nhật mà con gái, con muốn đi chơi đâu, ba dẫn đi nhé. Bà nội qua nhà bạn có việc rồi. Hai ba con mình đi dạo một lát nhé.
Vừa nói ba vừa chăm chú thăm dò thái độ của Dương như chờ đợi một cái gật đầu.
- Vâng, ba chờ con một lát nhé.
Khép hờ cánh cửa, cô lục tìm chiếc áo màu xanh nước biển ba mua cho cô vào mùa hè năm ngoái. Nhưng chợt Dương nghĩ đến ba, đôi mắt của ba đã mờ đi vì thời gian, vì những vất vả gà trống nuôi con. Vết hằn ấy cứa sâu vào trái tim vốn đã rất mỏng manh dễ vỡ đó. Cô thương ba, thương nội…thương chính bản thân mình.
- Con gái mặc chiếc áo ấy xinh lắm. Hôm nay ba dẫn con ra công viên nhé.
- Ba …con…
- Sao con, con không thích công viên à. Đi đâu cũng được, ba sẽ đưa con đi – nói rồi ba nở một nụ cười thật hiền khiến cô thấy nhói đau.
- Con…- nước mắt cô chực rơi nhưng đã kịp nén nó vào trong.
- …- ba im lặng nhìn Dương với cặp mắt dò hỏi.
- Ba. Con thấy ba vất vả vì con quá nhiều. Hằng ngày ngoài việc làm ở công ty, ba còn thay mẹ lo cho con từng bữa ăn giấc ngủ. Dạo này ba gầy đi nhiều lắm. Ba nhìn này, tóc ba đã có hai màu rồi- vừa nói Dương vừa sờ lên mái tóc đã điểm sương ấy và lặng lẽ cúi đầu xuống.
- Con gái, vì ba thương con mà. Chỉ thế thôi cũng khiến ba hạnh phúc lắm rồi. Mà sao tay con sưng tấy lên thế này, hôm qua lại tập đàn khuya quá à-ông khẽ siết chặt lấy bàn tay đang tun run ấy.
- Không sao đâu ba, vì con thích mà…Nhưng ba à, làng trẻ khuyết tật…- cô định nói hết câu thì ánh mắt sắc lạnh chợt dừng lại trên khuôn mặt ấy.
- Ba biết con muốn nói gì, nhưng ba không cho phép mình làm như vậy và cũng không bao giờ để con phải suy nghĩ thêm về điều này.
- Nhưng…- cổ họng nghẹn ứ, Dương không thể nói thêm được nữa.
- Ba không sợ khó, sợ khổ, ba chỉ sợ con tự ti về bản thân mình thôi. Con gái của ba thông minh mà. Con phải để cho ba thấy được bản thân đã cố gắng như thế nào chứ. Mẹ cũng đang theo sát con đấy – nhắc đến mẹ, dường như ba có một chút gượng gạo.
Dương òa khóc nức nở, mọi kìm nén bao lâu nay vỡ tung ra thành từng dòng tuôn chảy trên má. Ba vẫn yên lặng nhìn cô khóc. Vì ba biết cô đã phải gồng mình sống trong thời gian rất lâu. Lần đầu tiên Dương khóc trước mặt ba và cũng lần đầu tiên Dương can đảm sống thật với bản thân mình. Dương ôm chầm lấy ba, thời gian như ngưng lại, khoảnh khắc ấy có lẽ mãi mãi về sau không bao giờ cô quên được. Dù rằng sự tàn khốc của thời gian rất ghê gớm nhưng tình yêu thương thì luôn bất diệt trong trái tim bé nhỏ của hai con người ấy. Vì đơn giản họ cần nhau để sống.
Từ những gì xảy ra ngày hôm đó, sau này Dương không nhắc lại chuyện làng trẻ khuyết tật nữa. Cô tập trung vào học ở trường và đầu tư cho niềm vui mới tìm được: chơi đàn guitar. Không ít lần cô muốn bỏ cuộc vì sự phân tâm đã khiến cô mất đi cảm hứng. Đã bao lần cô kéo đứt dây đàn, rồi lại cuống quýt nối lại. Những lúc ấy bố lại hì hục nối dây đàn cho Dương và an ủi cô cố gắng lên nhất định thành công sẽ đến.
Ngày giỗ của mẹ sắp đến, Dương muốn tặng mẹ một món quà từ chính kỉ vật mà bà để lại. Suốt thời gian ấy, đêm nào ánh điện phòng cô cũng sáng cho tới 3h sáng. Thi thoảng ba lại đi dọc hành lang và nghe tiếng đàn của con gái vang lên. Niềm vui, nỗi buồn và cả hạnh phúc vỡ òa…
Hôm đó giỗ mẹ, ba và bà nội đi chợ làm mâm cơm cúng mẹ. Một mình Dương đẩy xe lăn ngồi trước tấm ảnh thờ, đôi mắt mẹ buồn xa xăm nhưng lại khiến cô cảm thấy an bình, ấm áp. Dương khẽ lau giọt nước mắt, rồi tư từ mang cây đàn guitar ra tặng mẹ bản nhạc “ Gặp mẹ trong mơ”. Căn phòng dường như lắng lại bởi âm thanh ngọt ngào, sâu lắng của tiếng đàn. Một chút sư âm của ngày cũ còn đọng lại và mở ra những chân trời mới đang chờ phía trước. Ba cô đã đứng sau lưng từ bao giờ, và trầm ngâm lắng nghe con gái chơi đàn bằng cả trái tim thổn thức yêu thương. Tiếng ba thở dài khiến Dương chợt quay đầu lại “ ba đang khóc. Ba khóc đấy ư. Ba”. Cô không thể nói, không biết nói gì hơn, chỉ thấy lòng hạnh phúc dâng tràn mọi ngóc ngách nơi con tim. Ba chạy tới ôm chầm lấy Dương – cô con gái bé bỏng mà ông yêu thương nhất. Và cũng vì đây là bản nhạc hay nhất, xúc động nhất mà ba cô từng nghe thấy…
Sau này, trong mỗi giấc mơ, Dương không còn giật mình khi mơ thấy mẹ nữa. Thay vào đó là niềm hạnh phúc len lỏi vào sâu tận tâm hồn. Cô mê guitar. Cô đã và đang theo đuổi niềm đam mê ấy. Cô đã tìm được ước mơ trong những giấc mơ và trong sự yêu thương của ba.
Ước mơ luôn còn mãi, khi chúng ta chưa từ bỏ và không ngừng cố gắng chạm tới và đạt được nó.
saving score / loading statistics ...