Text Practice Mode
Tại sao cần một cuốn sách về tuyệt vọng?(2)
created Jul 5th 2020, 06:03 by Thùy Linh Cao
1
295 words
8 completed
5
Rating visible after 3 or more votes
00:00
KỊCH BẢN ĐỜI NGƯỜI
Có một cụm từ là "kịch bản đời người". Đây là thuật ngữ trong trong phân tích giao dịch (tên một liệu pháp trị liệu cho chứng rối loạn tâm thần), lý luận tâm lý học, được gọi là phiên bản hiện đại của phân tích tâm thần. Con người thuở thơ ấu, chưa có ý thức, thường viết kịch bản về cách sống tương lai của bản thân. Bất kể kịch bản đó đúng hay không, con người không chỉ sống bằng cách hành động theo phản xạ đối với hiện thực trước mắt, mà mang theo viễn cảnh mơ hồ "Cuộc đời của tôi hẳn là như thế này" để sống.
Ví dụ, nếu bạn gặp được người bạn yêu, trong lòng bạn sẽ có kịch bản sống suốt đời bên người ấy. Con người thường sẽ làm như thế, tưởng tượng trước hết rồi dựa theo đó mà sống. Không có chuyện hoàn toàn không hình dung chút gì về tương lai.
Nếu ngoài ý muốn mà phải chia tay người ấy thì bạn không chỉ đánh mất "người ấy" mà còn đánh mất "cuộc đời lẽ ra có thể sống cùng người ấy". Do đó, phản ứng rất dữ dội. Mất đi "cuộc đời thật sự", nhận ra ảo ảnh trống rỗng.
Như thế, kịch bản đời người, dù tự mình phát triển cũng có khi bị ép phải viết lại tùy theo hiện thực. Nghe giống kịch bản phim truyền hình nhỉ? Biên kịch đôi khi cũng bị đạo diễn ép buộc mà miễn cưỡng viết lại.
"BƯỚC NGOẶT" CHÍNH LÀ ĐIỂM MẤU CHỐT CỦA ĐỜI NGƯỜI
Đời người không phải lúc nào cũng tiến triển như kịch bản mình viết. Nhất định sẽ xuất hiện những thời điểm mà ta cần viết lại. Có khi là may mắn không ngờ, có khi là thất vọng tràn trề. Dù là trường hợp nào, đó cũng là "bước ngoặt".
Khi đó, đời người sẽ thay đổi rất lớn, tùy vào việc bạn viết lại như thế nào. Những thời điểm như vậy, bạn cần một câu chuyện. Hãy thử tưởng tượng bạn trở thành nhà biên kịch. Bạn phải viết lại kịch bản nhưng trong đầu không nảy ra ý tưởng gì thì bạn có muốn tham khảo nhiều kịch bản khác không?
Trước hết hẳn bạn sẽ thấy hào hứng với thể loại non-fiction như tự truyện của người có hoàn cảnh tương tự bạn. Bạn sẽ rút ra rất nhiều điều nếu biết "Khi gặp bước ngoặt giống bạn thì người này đã làm thế nào và kết quả ra sao?"
Nhưng chỉ vậy thôi thì không đủ. Những ví dụ cá biệt cũng có lúc khác với tình huống của bạn. Đối với người đó thì như thế là ổn nhưng với trường hợp của bạn thì không được suôn sẻ như thế. Bạn sẽ muốn biết rõ hơn về cái gọi là phép tắc của thế giới này, nó phổ quát chứ không phải là ví dụ mang tính cá biệt. Nói theo ngôn ngữ khoa học, nó giống như công thức. Đó chẳng phải là câu chuyện bạn đang khao khát đọc sao?
Trích Chương 1 - "Tôi ơi đừng tuyệt vọng" - Hiroki Kashiragi.
Có một cụm từ là "kịch bản đời người". Đây là thuật ngữ trong trong phân tích giao dịch (tên một liệu pháp trị liệu cho chứng rối loạn tâm thần), lý luận tâm lý học, được gọi là phiên bản hiện đại của phân tích tâm thần. Con người thuở thơ ấu, chưa có ý thức, thường viết kịch bản về cách sống tương lai của bản thân. Bất kể kịch bản đó đúng hay không, con người không chỉ sống bằng cách hành động theo phản xạ đối với hiện thực trước mắt, mà mang theo viễn cảnh mơ hồ "Cuộc đời của tôi hẳn là như thế này" để sống.
Ví dụ, nếu bạn gặp được người bạn yêu, trong lòng bạn sẽ có kịch bản sống suốt đời bên người ấy. Con người thường sẽ làm như thế, tưởng tượng trước hết rồi dựa theo đó mà sống. Không có chuyện hoàn toàn không hình dung chút gì về tương lai.
Nếu ngoài ý muốn mà phải chia tay người ấy thì bạn không chỉ đánh mất "người ấy" mà còn đánh mất "cuộc đời lẽ ra có thể sống cùng người ấy". Do đó, phản ứng rất dữ dội. Mất đi "cuộc đời thật sự", nhận ra ảo ảnh trống rỗng.
Như thế, kịch bản đời người, dù tự mình phát triển cũng có khi bị ép phải viết lại tùy theo hiện thực. Nghe giống kịch bản phim truyền hình nhỉ? Biên kịch đôi khi cũng bị đạo diễn ép buộc mà miễn cưỡng viết lại.
"BƯỚC NGOẶT" CHÍNH LÀ ĐIỂM MẤU CHỐT CỦA ĐỜI NGƯỜI
Đời người không phải lúc nào cũng tiến triển như kịch bản mình viết. Nhất định sẽ xuất hiện những thời điểm mà ta cần viết lại. Có khi là may mắn không ngờ, có khi là thất vọng tràn trề. Dù là trường hợp nào, đó cũng là "bước ngoặt".
Khi đó, đời người sẽ thay đổi rất lớn, tùy vào việc bạn viết lại như thế nào. Những thời điểm như vậy, bạn cần một câu chuyện. Hãy thử tưởng tượng bạn trở thành nhà biên kịch. Bạn phải viết lại kịch bản nhưng trong đầu không nảy ra ý tưởng gì thì bạn có muốn tham khảo nhiều kịch bản khác không?
Trước hết hẳn bạn sẽ thấy hào hứng với thể loại non-fiction như tự truyện của người có hoàn cảnh tương tự bạn. Bạn sẽ rút ra rất nhiều điều nếu biết "Khi gặp bước ngoặt giống bạn thì người này đã làm thế nào và kết quả ra sao?"
Nhưng chỉ vậy thôi thì không đủ. Những ví dụ cá biệt cũng có lúc khác với tình huống của bạn. Đối với người đó thì như thế là ổn nhưng với trường hợp của bạn thì không được suôn sẻ như thế. Bạn sẽ muốn biết rõ hơn về cái gọi là phép tắc của thế giới này, nó phổ quát chứ không phải là ví dụ mang tính cá biệt. Nói theo ngôn ngữ khoa học, nó giống như công thức. Đó chẳng phải là câu chuyện bạn đang khao khát đọc sao?
Trích Chương 1 - "Tôi ơi đừng tuyệt vọng" - Hiroki Kashiragi.
saving score / loading statistics ...