Text Practice Mode
chia tay không phải là không còn yêu mà không thể ở bên nhau được nữa
created Apr 16th 2015, 18:36 by tj zj
3
555 words
13 completed
0
Rating visible after 3 or more votes
00:00
chiều muộn, nó lang thang cafe một mình nó tới những nơi nó và anh thường tới, nơi đầu tiên nó và anh xem bắn pháo hoa với nhau, nơi quán cafe sách lần đầu nó và anh hẹn gặp. Nó ngồi nhâm nhi ly cafe, bỗng dưng nước mắt nó rơi. Nó thấy nhớ anh đến cồn cào, nó nhớ dáng vẻ anh ngồi hút thuốc, nhớ lúc anh nhìn nó cười hiền, và nhớ lúc anh vuốt ve mái tóc đen của nó. Nó nhớ anh! Mỗi ngày trên đường tới chỗ làm, hình ảnh anh vẫn lấp đầy tâm trí nó, nó ngắm nhìn anh mỗi lần trước lúc ngủ, đôi khi nó bất giác chờ một tin nhắn chúc buổi sáng tốt lành. Nhưng nó ngốc thật, anh đã đi rồi còn đâu. chính nó đã đẩy anh đi cơ mà. Nó yêu anh nhưng nó không muốn mình ích kỉ giữ anh bên cạnh, vì anh mãi mãi chẳng bao giờ thuộc về nó. Nhưng nó không hối hận vì yêu anh. Trước anh và nó chưa một lần được yêu thương, và hạnh phúc tới vậy. Anh yêu thương nó bằng tình yêu nồng cháy nhất. Anh quá đỗi ngọt ngào và sự yêu thương chiều chuộng, nâng niu và trân trọng mà anh dành cho nó, khiến nó ngập ngừng mãi trong thứ hạnh phúc mà chẳng chịu rời đi.Nhưng hơn ai hết trong sâu thẩm nó hiểu tình yêu này sẽ mãi không thuộc về nó, rồi nó sẽ phải đi... Vì anh đâu phải của riêng nó, anh còn có cuộc sống của riêng mình, anh còn trách nhiệm của mình. Đôi khi đi giữa phố đông người, nó thấy mình nhỏ bé, cô đơn. Nó thèm được che chở, được nắm lấy tay thật chặt, được ôm cái ôm thật ấm áp vào lòng và nói "có anh ở đây rồi". Nó biết nó mở rộng vòng tay sẽ có người đến bên nó. Nhưng nó vẫn muốn anh ở lại trong tim nó lâu hơn, anh xứng đáng nhận được điều đó vì tình cảm anh dành cho nó vẫn vẹn đầy. Chỉ có điều anh và nó hiểu, chỉ có xa nhau mới tốt cho tương lai của nó. Đôi khi nó muốn vứt hết tất cả để đến bên anh, sà vào lòng anh và nói: "em rất nhớ anh" nó ước có thể tình yêu của nó và anh là tình yêu bình thường nhất, nhưng người ta thường ước những gì là không thể và vượt quá tầm với. Nó thấy đau, đau nhói ở lòng ngực, nó thấy nhớ anh nhiều hơn bao giờ hết. Đôi lần trong giấc mơ anh mỉm cười với nó, rất hiền từ, rất ấm áp. Nó đưa tay đón lấy nhưng chợt tỉnh giấc đó chỉ là giấc mơ. Sài Gòn sắp đổ mưa, khiến lòng người thêm nặng trĩu. Cơn mưa chẳng thể rửa trôi hết những nỗi buồn và những giọt nước mắt trên khóe mi. Chỉ khiến người thêm sầu thêm buồn trước những trái ngang của cuộc đời. Sài Gòn nơi có anh và nó tưởng chừng gần gũi nhưng lại xa cách nghìn trùng. Tưởng chừng đi đâu rồi cũng gặp, nhưng thật ra tìm hoài chẳng thấy.
saving score / loading statistics ...