eng
competition

Text Practice Mode

Hoa thiên cốt

created Jul 31st 2019, 08:36 by HngPhm1878499


1


Rating

1918 words
6 completed
00:00
Đêm khuya khi Hoa Thiên Cốt trở về, chỉ thấy Mặc Băng tiên im lặng ôm đàn ngồi trong phòng. Bạch Tử Họa mặc luôn đơn độc, từ xa nhìn trông, lại chưa từng cảm giác lẻ loi như hắn.
 
"Sao thế." Trong không khí thoang thoảng mùi của Bạch Tử Họa, hắn đã tới đây sao? Hoa Thiên Cốt lập tức căng thẳng.
 
"Không sao." Mặc Băng tiên tiện tay gảy đàn.
 
"Sao lại tróc cả một mảng thế này, ngày mai ta sẽ tìm một cái mới cho ngươi."
 
"Không cần, ta thích cây đàn này, hồi xưa được một người bạn tặng."
 
Mặc Băng tiên bỗng cúi người, ngắt một đóa hoa trong suốt lấp lánh đầy ánh sáng đưa cho nàng. Hoa Thiên Cốt quay đầu lại nhìn, nàng đi tới đâu hoa nở đầy tới đấy, đã rất lâu không thế này rồi. Trước kia sở đi tới đâu cũng để lại vết hoa ban đầu yêu lực quá mạnh, không thể kìm hãm, tiết ra khắp nơi. Nhưng giờ... lẽ nàng không đủ sức khống chế.
 
Mặc Băng tiên nhíu mày, tuy đêm nào hắn cũng động tay động chân nhưng sức mạnh của Hoa Thiên Cốt không thể tan nhanh như thế. sao ràng nàng đã trở thành Lục giới chí tôn lại luôn mang ánh mắt của người đã chết?
 
Thấy Hoa Thiên Cốt cầm lấy đóa hoa mình đưa, hắn bèn ngẩn người nhìn chăm chú, gần đây hắn chút say đôi mắt ngờ nghệch của nàng. Hắn không nhịn được, vươn tay ôm nàng vào lòng, đáy mắt ánh lên vẻ mâu thuẫn. ràng nàng mạnh như thế, sao hắn luôn cảm thấy nàng như một món đồ sứ, chạm nhẹ sẽ vỡ tan? ràng tai họa của Lục giới, yêu nghiệt tay nhuốm đầy máu, nhưng sao hắn lại vừa xem thường vừa đau lòng. Phải chăng bởi ánh mắt tội kia? Hắn nào thể bị cám dỗ dễ dàng như thế được?
 
Cuối cùng hắn vẫn quyết tâm, đặt tay sau gáy nàng, ép nàng vào lòng mình càng chặt.
 
Hoa Thiên Cốt rùng mình một cái, sức mạnh của Mặc Băng tiên luôn cùng lợi hại. Càng tựa vào gần hắn, nàng lại càng khó chịu, sức mạnh như bị thứ đó rách, cuồn cuộn trào ra ngoài. Nhưng lòng nàng lại cực bình yên, lưu luyến hương vị của hắn, cho nên vẫn luôn kìm lòng không đặng muốn tới gần. Nhưng lần này…
 
Nàng rất nhanh đã nhận thấy chuyện đang xảy ra, lập tức đẩy mạnh Mặc Băng tiên.
 
"Đừng xem..." Đừng xem, những nỗi đau, những hổ thẹn đã qua của nàng.
 
Mặc Băng tiên ngẩn người, hốc miệng nhìn Hoa Thiên Cốt, gương mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
 
Đứa đó... đứa đó nàng ư? Hoa Thiên Cốt trước kia sao? Sợ sệt trước quỷ, lẻ loi đi bái sư, Bạch Tử Họa nỗ lực, vui vẻ cười đùa với bạn bè, chòng ghẹo Đường Bảo, hết lần này tới lần khác đứt từng khúc ruột phụ mình.
 
Cuối cùng hắn cũng hiểu, sao khi ánh mắt nàng lại lạnh lẽo, khi lại mênh mang, lúc lại đau đớn. sao ngay cả Trúc Nhiễm cũng thương nàng, sao Ma Nghiêm lại tới xin hắn, sao Bạch Tử Họa nguyện lại chịu sỉ nhục cũng không bỏ đi.
 
Đoạn Niệm kiếm, đinh Tiêu Hồn, nước ao Tuyệt Tình... Lúc nhìn thấy nàng vừa câm vừa chịu biết bao khổ sở man hoang, lòng hắn quặn thắt. Trúc Nhiễm tuy mưu lợi, nhưng lúc đó vẫn chăm sóc nàng, một lần nữa cho nàng hy vọng, thảo nào nàng lại dung túng như thế. Mọi người chỉ biết phỉ báng nàng, lừa dối nàng, thì ra Yêu Thần này do bao bước sai liên tiếp tạo thành.
 
Mặc Băng tiên đặt tay lên ngực tự hỏi mình, hắn đã thấy đủ thói đời, mặc không đến mức oán trời trách đất, nhưng ít nhiều cũng chút lạnh lùng với thế gian. Nếu phải chịu khổ như Hoa Thiên Cốt, hắn không biết mình sẽ trở thành thế nào nữa.
 
điều, sao nàng cứ u không tỉnh như thế? Tất cả, tất cả mọi chuyện đều chỉ Bạch Tử Họa thôi ư?
 
Nỗi cảm thông trong lòng bị lửa giận hoàn toàn chiếm chỗ, căm phẫn Bạch Tử Họa, căm phẫn Tiên giới, căm phẫn chính bản thân mình.
 
Hoa Thiên Cốt nhìn vẻ mặt hắn, khẽ lắc đầu, mệt mỏi ngồi trên ghế.
 
"Rất nực cười đúng không? Lục giới ta dậy sóng, muôn dân trăm họ ta khốn khổ lầm than, máu chảy thành sông, xác chất như núi. Nhưng người ta tự tay giết, lại chỉ mình Lạc Thập Nhất."
 
"Ta..." Mặc Băng tiên vừa hoang mang lại thêm phần áy náy. Hắn vốn thể khiến Hoa Thiên Cốt không cách nào phát hiện, nhưng khi xem ức của nàng đột nhiên bị đả kích xúc động quá lớn, làm hắn lạc cả hồn phách.
 
Bỗng hắn cực muốn giết Bạch Tử Họa. Rồi hắn chợt hận, hận mình tới muộn bao nhiêu năm. Hoa Thiên Cốt bây giờ đã không còn đứa trẻ ngây thơ cười khanh khách trước kia nữa, một cái xác xinh đẹp hồn.
 
Còn hắn, lại muốn cùng những kẻ đã từng bước ép nàng đi tới ngày hôm nay, hủy nàng không còn mẩu xương nào. Thật tàn nhẫn biết bao...
 
Hoa Thiên Cốt từ từ đứng dậy, nếu Mặc Băng tiên chưa biết gì, nàng còn thể vui đùa với hắn, sưởi ấm cho nhau, an ủi nhau. Nhưng giờ, không thể nữa rồi. Nàng không muốn bị lột trần đứng trước mặt hắn.
 
"Tiểu Cốt!" Mặc Băng tiên giữ chặt tay nàng.
 
Hoa Thiên Cốt không ngờ hắn lại gọi nàng hệt như Bạch Tử Họa, bất giác ngẩn ngơ.
 
"Lẽ nào tới nước này rồi, nàng vẫn không buông tay được ư?"
 
Hoa Thiên Cốt ngỡ ngàng khẽ than: "Trong thế giới của ta, trước nay chưa một điều thể so sánh với người." Cuối cùng vẫn không quay đầu lại, rút tay chậm rãi đi ra khỏi cửa.
 

saving score / loading statistics ...